"Nói nhảm, tôi đây đầy thành tâm." Diệp Oản Oản liếc Thần Hư Đạo Nhân một cái.
"Lão bản à...!Chủ ý này cũng không phải là vấn đề cô có thành tâm hay không! Cô nói vậy cũng quá mơ hồ rồi, còn cái gì mà Cổ trùng vạn độc bất xâm? Nếu thật có loại vật này, cô báo cho chúng tôi biết một chút đi, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng mua!" Nhất Chi Hoa nói.
"Các người nói cái gì?"
Chân mày Diệp Oản Oản, nhất thời nhíu lại.
"Thật không có loại đồ vật mơ hồ này mà! Cổ có lợi hại hơn nữa, ăn trúng kịch độc cũng sẽ phải chết đấy!" Ngoại Quốc Dời Gạch nói.
"Đội trưởng của các người...!không phải là có loại Cổ này sao? Anh ấy nói là Tử Quỷ phối chế cho..." Diệp Oản Oản nói.
"Hể?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, đám người Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân, trố mắt nhìn nhau.
"Con bà nó! Tử Quỷ, ngươi con mịa nó, có thứ đồ tốt này...!không sớm lấy ra một chút! Ngươi bào chế cho đội trưởng, cũng phải phân phối cho chúng ta nữa chứ!" Thần Hư Đạo Nhân trong nháy mắt đứng dậy, nhìn chằm chằm Băng Sơn Mỹ Nam, kích động chửi.
"Đúng vậy đúng vậy! Cậu và đội trưởng cũng quá không trượng nghĩa! Có thứ đồ tốt này đều không lấy ra chia sẻ...!Bản lĩnh cậu thật là lớn nha, ngay cả Cổ trùng vạn độc bất xâm mà cậu đều có thể nuôi được!" Nhất Chi Hoa vội vàng góp lời.
Nhưng mà, thần sắc Băng Sơn Mỹ Nam lại hơi có chút nghi ngờ.
"Tử Quỷ, ngươi nói thật đi, rốt cuộc ngươi có loại Cổ này hay không? Có từng giao cho đội trưởng rồi sao?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Băng Sơn Mỹ Nam hỏi.
"Không có!" Băng Sơn Mỹ Nam lắc đầu một cái.
"Tôi đã nói rồi mà, làm sao có thể có loại Cổ này! Nếu như thật sự có, Cẩu Tạp Chủng đã sớm trả số tiền lớn mua rồi! Các người không thấy Cẩu Tạp Chủng đi đâu cũng đều mang theo kim thử độc, rất sợ người ta hạ độc hắn sao?" Thần Hư Đạo Nhân gật đầu một cái.
Vào giờ phút này, sắc mặt Diệp Oản Oản khẽ biến, nhìn chằm chằm Băng Sơn Mỹ Nam: "Anh...!thật sự chưa từng điều chế Cổ vạn độc bất xâm cho Nhiếp Vô Danh?"
"Không có." Băng Sơn Mỹ Nam lắc đầu.
Theo lời của Băng Sơn Mỹ Nam vừa dứt tiếng, lại nghĩ tới đủ loại khác thường hôm nay của Nhiếp Vô Danh, sắc mặt Diệp Oản Oản "vụt" một cái liền trở nên trắng bệch, lập tức đứng dậy hướng về bên ngoài Nhiếp gia chạy đi.
...
Tiếng sấm rền vang, rất nhanh từng giọt mưa nhỏ nhẹ rơi trên con phố.
Diệp Oản Oản tựa như nổi điên, liều mạng gọi điện thoại di động cho Nhiếp Vô Danh, nhưng mà, lại không có người nghe.
Ước chừng nửa giờ sau, cạnh một tảng đá lớn ở một nơi nào đó.
Nhìn Nhiếp Vô Danh tựa người bên tảng đá, không có nửa điểm động tĩnh, Diệp Oản Oản sững sờ tại chỗ, nước mắt cũng đã không tự chủ lã chã rơi.
Mưa càng ngày càng lớn, đã không cách nào phân rõ hai mắt đẫm lệ và nước mưa.
"Ca ca!!!"
Diệp Oản Oản một tay ôm chặt lấy Nhiếp Vô Danh.
Căn bản không có loại Cổ vạn độc bất xâm này...
Là Nhiếp Vô Danh lừa nàng...
Diệp Oản Oản rốt cuộc đã hiểu, vì sao hôm nay Nhiếp Vô Danh, lại cứ lải nhải không ngừng.
"Ca ca, anh đứng lên cho em xem!!"
Diệp Oản Oản ngồi ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh, nhưng mà mặc cho âm thanh của nàng có lớn hơn nữa, Nhiếp Vô Danh cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
"Ca ca, anh không thể chết được...!Không thể chết được! Em van cầu anh, cầu xin anh! Em quỳ xuống trước mặt anh, em dập đầu lạy anh!"
Diệp Oản Oản trong nháy mắt quỳ ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh: "Không phải là anh bảo em dập đầu cho anh sao, em dập đầu cho anh đây..."
Lúc này Nhiếp Vô Danh, thật giống như vô cùng bình lặng và an yên, bình lặng đến mức lồng ngực của anh không có bất kỳ lên xuống.
"Oản Oản."
Rất nhanh, điện thoại kết nối, là âm thanh của Tư Dạ Hàn.
"A Cửu..."
Diệp Oản Oản đã sớm khóc không thành tiếng.
"Sao vậy?"
Âm thanh Tư Dạ Hàn mang theo nghi hoặc pha lẫn ngưng trọng.
"Giúp em một chút...!Anh em lừa gạt em, căn bản không có Cổ trùng bách độc bất xâm...!Anh trai em, không còn..."
Sau khi nói xong câu này, Diệp Oản Oản cũng không nhịn được nữa, cặp mắt tối sầm lại, "huỵch" một tiếng ngã xuống ở bên cạnh Nhiếp Vô Danh, hoàn toàn ngất đi..