Chờ sau khi Diệp Oản Oản nói xong, thần sắc Hải Đường khẽ biến: "Chuyện này...!Tại sao?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản yên lặng rất lâu.
"Hải Đường, chuyện này...!cô không cần biết nhiều như thế, chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm.
Tôi cần nghiệm chứng một chút." Diệp Oản Oản nói.
"Được, tôi hiểu rồi." Hải Đường đáp ứng: "Vậy tôi trở về trước chuẩn bị một chút!"
"Cực khổ rồi." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.
Hải Đường mới vừa rời đi, từ phía sau Diệp Oản Oản, một âm thanh khe khẽ vang lên: "Tiểu Phong, đã lâu không gặp."
Thanh âm này, đối với Diệp Oản Oản mà nói, vừa xa lạ lại cực kỳ quen thuộc.
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản xoay người nhìn lại.
Trên mặt người đàn ông nọ nở một nụ cười như có như không, một đôi con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Người đàn ông trước mắt, tản mát ra một loại hơi thở thư sinh như từ trong xương tỏa ra.
"Tử Nhiên ca ca?"
Nhìn thấy nam nhân, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, rất nhanh liền lập tức phục hồi lại tinh thần.
Người đàn ông này, đương nhiên Diệp Oản Oản sẽ không xa lạ, chính là đại ca kết nghĩa của nàng, Ôn Tử Nhiên.
"Quả nhiên là em."
Ôn Tử Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, chậm rãi đi về phía Diệp Oản Oản.
Rất nhanh, Ôn Tử Nhiên đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản: "Nhiều năm không gặp như vậy, âm thanh của em không thay đổi, chỉ là không biết, dung mạo có thay đổi hay không?"
"Không thay đổi, đều không sai biệt lắm." Diệp Oản Oản cười nói.
Ở trong trí nhớ của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên mới sinh ra cũng đã mù hai mắt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
"Tử Nhiên ca ca, từ lúc nào anh lại bị bắt vào đây vậy?"
Diệp Oản Oản nhìn Ôn Tử Nhiên, cau mày hỏi.
Mặc dù, trước đây Đại trưởng lão Không Sợ Minh cũng từng suy đoán qua, nhưng Diệp Oản Oản thật không ngờ tới, thật đúng là sẽ nhìn thấy Ôn Tử Nhiên ở nơi này.
"Cũng không quá lâu...!Chuyện này không quan trọng, ngược lại là em đó, mấy năm nay đi nơi nào? Làm sao lại âm thầm rời khỏi Không Sợ Minh?" Ôn Tử Nhiên hỏi.
Đối với câu hỏi này, Diệp Oản Oản cũng không thể giải thích cặn kẽ.
Diệp Oản Oản và Ôn Tử Nhiên đã lâu không gặp, hai người ngồi bên nhau, cũng trò chuyện không ít.
Diệp Oản Oản quen biết Ôn Tử Nhiên đã 10 năm có hơn.
Đối với Ôn Tử Nhiên, Diệp Oản Oản hiểu vô cùng rõ.
Bằng vào thực lực của Ôn Tử Nhiên mà nói, nếu như không phải là hai mắt mù, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị bắt đến loại địa phương như thế này.
Sau khi biết được kế hoạch của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên hơi sững sờ.
Nói như vậy, không bao lâu sau, bọn họ sẽ có thể thuận lợi rời khỏi hòn đảo này.
"Thật ra thì, anh lại cảm thấy, ngược lại, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đối với người bị bắt lên đảo cũng không có ác ý." Hồi lâu sau, Ôn Tử Nhiên hướng về Diệp Oản Oản nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại.
Ý tưởng của Ôn Tử Nhiên và Kỷ Tu Nhiễm vậy mà có chút tương tự.
"Bị giam trên hòn đảo này, phần lớn đều là những nhân vật trắng trợn cự tuyệt người của dòng chính.
Anh cho là sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy...!Hơn nữa, Võ Đạo Liên Minh Công Hội dường như cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt chúng ta nhốt vào đây." Ôn Tử Nhiên nói.
Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản nói chung cũng không hề phản bác, nhưng cũng không đồng ý.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội có mục đích gì, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.
Nhưng có một điểm, đem mọi người bắt trên hải đảo, hạn chế tự do của mọi người, nhốt vô thời hạn, bản thân chuyện này cũng đã không phải là có thiện ý rồi.
"Em nói này, không phải là anh không muốn thoát ra đấy chứ?" Diệp Oản Oản liếc Ôn Tử Nhiên một cái.
Nghe tiếng, Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái, cười nói: "Làm sao có thể chứ, ai lại muốn bị giam lại trên đảo này? Có thể đi ra ngoài dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi."
"Em rất hiếu kỳ, với thực lực của anh, rốt cuộc là làm thế nào bị bắt vào đây?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Ôn Tử Nhiên, hỏi.
"Thật ra thì, cũng không thể nói là bị bắt vào." Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái: "Trước anh có nhận một nhiệm vụ, chính là tới điều tra hòn đảo này.
Còn chưa lên đảo liền gặp phải người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội canh giữ tại chung quanh hải đảo.
Anh là bị lừa lên đảo."
Diệp Oản Oản: "...".