"Cố vấn là cái gì?" Diệp Oản Oản mặt đầy hiếu kỳ.
"Độc Lập 12 Châu, mỗi một châu, Trọng Tài Hội đều sẽ tìm một vị cố vấn.
Thật ra nói trắng ra chính là phải báo cáo tình huống châu của mình cho Trọng Tài Hội." Nhiếp gia chủ nói.
"Vậy Võ Đạo Liên Minh Công Hội so sánh với Trọng Tài Hội thì như thế nào?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, Nhiếp chủ mẫu khẽ mỉm cười: "Vô Ưu, Võ Đạo Liên Minh Công Hội chẳng qua là một thế lực cá thể, nói cách khác, mỗi một châu đều có thế lực tương tự như Võ Đạo Liên Minh Công Hội tồn tại.
Mà loại thế lực này, thật ra chỉ là một loại bắt chước đối với Trọng Tài Hội mà thôi."
Nghe Nhiếp chủ mẫu giải thích, lúc này Diệp Oản Oản mới hoàn toàn hiểu được.
Thật ra thì có thể lý như thế này, Trọng Tài Hội là bản chính, mà các thế lực tương tự Võ Đạo Liên Minh Công Hội chính là dạng “hàng lậu”...
"Vô Ưu, cố gắng thêm chút nữa, nói không chừng sau này, con sẽ có thể trở thành cố vấn Trọng Tài Hội tại Độc Lập Châu chúng ta.
Độc Lập 12 Châu, trước mắt chỉ có châu chúng ta không có cố vấn." Nhiếp gia chủ cười nói.
"Ặc..." Diệp Oản Oản nhất thời nhức đầu, thành tựu võ học của mình, tự nhiên không có biện pháp so sánh với đại ca Nhiếp Vô Danh.
Coi như là điểm chỉ số IQ cao, vậy cũng là dùng khả năng không biết xấu hổ cường bạo tích góp.
Cái đám người Trọng Tài Hội đó, nói phóng đại như vậy, hẳn là...!coi thường loại người không biết xấu hổ như mình đi...?
Sau khi bồi Nhiếp gia chủ và chủ mẫu ăn cơm tối xong, Diệp Oản Oản mới lái xe quay trở về Không Sợ Minh.
Không Sợ Minh hiện tại đã hoàn toàn trở nên trống rỗng, chỉ còn lại lác đác mấy người.
Thậm chí ngay cả Đại Bạch và Beerus đều đã bị chuyển tới trụ sở chính của Tử Vong Hoa Hồng.
"Phong tỷ, tỷ trở lại rồi!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, một người thiếu niên trẻ tuổi toàn thân quấn vải thưa, đi bộ khập khễnh, xuất hiện ở bên cạnh nàng.
"Ngươi là người nào?"
Thần sắc Diệp Oản Oản đầy quỷ dị.
"Đệ...!Phong tỷ, là đệ đây, đệ Bắc Đẩu đây!! Thanh âm của đệ, mà tỷ cũng không nghe ra?" Bắc Đẩu vội vã mở miệng nói.
"Ai? Bắc Đẩu?" Diệp Oản Oản nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, mặt đầy mộng bức, mấy giờ không gặp, cái thằng này làm sao lại thành như vậy rồi hả?
"Bị ai đánh?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có...!Không có bị ai đánh cả, chỉ là đệ cố ý làm vậy...!Trước nhận được tin tình báo, nói là lão già dòng chính kia lại tới rồi, nên đệ vội vàng hóa trang chính mình cho thảm thiết một chút, nếu không sẽ không có độ tin cậy và thuyết phục cao!" Bắc Đẩu nói.
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Diệp Oản Oản hướng về phía Bắc Đẩu lập tức giơ ngón tay cái lên, gật đầu một cái: "Diễn cho gọn gàng vào."
"Phong tỷ, nhất định phải là như vậy rồi." Bắc Đẩu cười một tiếng đầy hắc ám.
"Đi! Đi gặp lão già kia một chút đi." Diệp Oản Oản hướng về Bắc Đẩu nói.
...
Bên trong phòng hội nghị.
Diệp Oản Oản mang theo Bắc Đẩu toàn thân quấn đầy vải thưa, khập khễnh đi vào phòng hội nghị.
Giờ phút này, lão già dòng chính còn có mấy tên thành viên dòng chính, đã xuất hiện ở bên trong phòng họp.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, lão già dòng chính khẽ mỉm cười, mở miệng nói: "Bạch minh chủ, cô chơi như vậy, dường như thật không có ý gì đi?"
"Chơi như vậy?" Diệp Oản Oản nhìn lão già dòng chính chằm chằm: "Ông nói lời này là có ý gì, tôi chơi cái gì cơ?"
"Ha ha, Bạch minh chủ, không nói khác, Không Sợ Minh cô ngay cả một cái thế lực sơn trại mới vừa thành lập không bao lâu cũng đều không đánh lại, ngược lại bị người ta diệt toàn quân?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Đánh bất quá đúng là không đánh lại, vậy có biện pháp gì? Ông nhìn hắn một chút đi, bị đánh thành dạng gì?"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản một tay túm Bắc Đẩu đi qua.
"Ôi chao...!Ai ui đau chết mất...!Đau quá! Không đánh lại, đau đau đau, bọn họ thật là lợi hại quá đi mà..." Trong miệng Bắc Đẩu không ngừng truyền tới tiếng kêu rên.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, có chút quá lố rồi....