"A Cửu, ở lại Không Sợ Minh ăn cơm đi."
Diệp Oản Oản đắc ý mà liếc Giang Ly Hận một cái, chợt nhìn về phía Tư Dạ Hàn cười khanh khách.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Tư Dạ Hàn yên lặng chốc lát: "Không phải là đều đã di dời trống rỗng rồi sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Quả thực, bây giờ Không Sợ Minh đã bị lấy sạch, tất cả mọi thứ đều bị dọn đến trụ sở chính Tử Vong Hoa Hồng, ngay cả hộp đựng bút trong phòng làm việc cũng đều không hề lưu lại.
"Chưa hết mà, nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp còn chưa kịp dời đâu đấy!"
Bỗng nhiên, Bắc Đẩu ở bên cạnh mở miệng nói: "Hôm nay đệ chính là tới dời những thứ nồi niêu xoong chảo kia!"
Diệp Oản Oản: "..."
Không Sợ Minh bọn họ, từ lúc nào trở nên bần tới mức này rồi, ngay cả nồi niêu xoong chảo đều định chuyển đi? Mua thêm một bộ nữa thì đã thế nào, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?
"Phong tỷ trước đó bảo đệ dời, đệ quên mất.
Phong tỷ, tỷ sẽ không trách đệ chứ?" Bắc Đẩu hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Diệp Oản Oản: "..." Cho em xin thu hồi lại suy nghĩ mới rồi của mình, cảm ơn...!
"Không cần đâu." Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản nói: "Cùng anh trở về A Tu La."
Diệp Oản Oản vốn định đáp ứng, nhưng mà nghĩ một hồi, lại lắc đầu.
Hiện nay, Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng cũng chưa hoàn thành việc sáp nhập, trưởng lão cao tầng Không Sợ Minh và cao tầng Tử Vong Hoa Hồng đã bởi vì vấn đề phân phối chức vị mà làm ồn ào thành một mớ bòng bong.
Bên kia còn có quá nhiều chuyện cần chính nàng tự xử lý, trước mắt khẳng định là không thể đi A Tu La chơi được.
"A Cửu, bên kia em còn có chuyện chưa xử lý xong, đều đợi xử lý xong hẵng đi." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Nghe vậy, Tư Dạ Hàn cũng không nói gì nhiều, nhẹ nhàng đặt Đường Đường xuống dưới đất, đầy ôn nhu xoa xoa đầu của Đường Đường: "Cha đi trước, con ở lại phụng bồi mẹ."
"Được rồi, cha." Đường Đường quả quyết gật đầu.
"Chờ chút..."
Diệp Oản Oản kéo Tư Dạ Hàn lại: "A Cửu, em bên này rất bận rộn, hay là trước tiên anh đem Đường Đường dẫn đi đi, chờ sau khi em xử lý tốt chuyện bên này xong liền đi qua."
"Được." Tư Dạ Hàn đáp ứng.
Đường Đường: "..."
"Mẹ, con có thể giúp một tay." Đường Đường chớp chớp đôi mắt to tròn trong vắt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
"Xin lỗi Đường Đường của mẹ, trước tiên hãy cùng cha con trở về được không? Để cho cha làm đồ ăn ngon cho con ăn." Diệp Oản Oản cười nói với Đường Đường.
Nghe tiếng, Đường Đường yên lặng rất lâu, cuối cùng mới gật đầu đáp ứng.
"Đói không?" Tư Dạ Hàn ngồi xổm người xuống, lần nữa bế Đường Đường lên.
Đường Đường yên lặng, sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản một cái, sau đó mới gật đầu đáp, "Đói, con muốn ăn cơm do cha nấu."
"A Cửu, con của cậu thật ngoan." Tạ Thiên Xuyên đầy hâm mộ nhìn Tư Dạ Hàn một cái.
Giang Ly Hận thì lại ở bên cạnh thầm ói hỏng bét.
Con trai do nữ nhân này sinh ra làm sao sẽ có thể ngoan như vậy, tuyệt đối là không khoa học!
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường cùng đám người Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận rời khỏi Không Sợ Minh.
Nhìn Đường Đường và Tư Dạ Hàn sống chung rất tốt, lòng Diệp Oản Oản tràn đầy vui vẻ yên tâm, trên mặt không khỏi cười đến nở hoa.
...
"Thả con xuống, con có thể tự đi."
Mới rời khỏi cao ốc Không Sợ Minh, Đường Đường bị Tư Dạ Hàn ôm ở trong ngực, trong nháy mắt thay đổi nét mặt, hơi có chút ghét bỏ mà lên tiếng yêu cầu.
Tư Dạ Hàn: "..."
Lúc có mẹ ruột và lúc không có mẹ ruột ở đây, tưởng như là hai đứa con trai!
Sau khi để Đường Đường xuống, Đường Đường chỉ vào phòng ăn đằng trước: "Cha, chúng ta đi nơi đó ăn đi."
Nghe Đường Đường nói vậy, Giang Ly Hận thoáng sững sờ: "Cháu ngoan, không phải là mới vừa rồi cháu muốn cha làm cơm cho cháu ăn sao?"
Đường Đường lườm Giang Ly Hận một cái: "Có liên quan gì tới ông, ma lem!"
Khi dễ mẹ, đều không phải là người tốt!
Đường Đường vừa dứt tiếng, Giang Ly Hận sững sờ tại chỗ, mặt đầy khó tin, cái tên nhãi ranh này gọi mình là cái gì?
Ma lem?.