"Ông ngoại, ý ngoại nói, chỉ là như vậy thôi sao?" Thiếu nữ nhìn ông lão, mở miệng hỏi.
Dã tâm của ông ngoại, thật sự là quá lớn! Tuyệt đối không có khả năng chỉ là vì một cái Độc Lập Châu.
Nghe thiếu nữ nói vậy, ông lão chìm vào yên lặng, hồi lâu sau, lúc này ông lão mới lên tiếng nói: "Vô Ưu, mục đích của ông ngoại, đương nhiên sẽ không phải chẳng qua chỉ là một cái Độc Lập Châu..."
"Ông ngoại, rốt cuộc ngoại muốn làm cái gì chứ!" Thiếu nữ phát hiện, ông ngoại trước mắt mình, bỗng nhiên trở nên có chút xa lạ.
"Xưng bá Độc Lập 12 Châu, đuổi Trọng Tài Hội đi, cũng huỷ diệt Trọng Tài Hội." Ông lão nói.
"Con hiểu rồi." Diệp Oản Oản gật đầu: "Ông ngoại...!ngoại muốn...!để cho Độc Lập 12 Châu tự thành một nước...!Ông ngoại, ngoại...!ngoại muốn làm hoàng đế!"
"Không tốt sao?" Ông lão nói: "Từ xưa đến nay, thiên tử vi tôn, ông ngoại già rồi, còn có thể làm việc bao nhiêu năm? Sau này, toàn bộ đều là của con."
"Ông ngoại, con không muốn...!Con cũng không có hứng thú, người một nhà chúng ta bình an hòa thuận ở chung một chỗ, chính là tâm nguyện lớn nhất của con.
Cái gì mà xưng bá, cái gì mà thiên tử, cái gì mà hoàng đế, con hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì!" Thiếu nữ lắc đầu liên tục: "Ông ngoại, ngoại không nên sai tiếp!"
"Sai?" Chân mày ông lão nhăn lại thật sâu: "Con nói là, ông ngoại sai lầm rồi?"
"Đúng!" Thiếu nữ kiên định nói.
"Vậy con nói một chút, ông ngoại sai chỗ nào?" Ông lão nhìn thiếu nữ: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết! Từ xưa đến nay, kẻ giẫm đạp từng chồng xương trắng mà leo lên đỉnh chí cao không đếm xuể, bọn họ sai lầm rồi sao?"
"Độc Lập 12 Châu, nếu để cho ông ngoại tới quản lý, sẽ chỉ có thể càng ngày càng tốt lên." Không cho thiếu nữ có cơ hội mở miệng, ông lão tiếp tục nói.
Vào giờ phút này, thiếu nữ muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được bất kỳ lời nào để có thể phản bác.
Với năng lực của ông ngoại mà nói, thiếu nữ tuyệt đối sẽ không hoài nghi, Độc Lập 12 Châu ở dưới sự quản lý của ông ngoại, sẽ có gì bất ổn.
Thiếu nữ cũng tin tưởng, nếu như để cho ông ngoại tới quản lý, sẽ chỉ tốt hơn.
Nhưng...
Cái giá quá lớn...
Hơn nữa, trong những người cần hy sinh này, có người thân của nàng.
"Mấy năm nay, Trọng Tài Hội một tay che trời, danh chính ngôn thuận xưng bá Độc Lập 12 Châu.
Ông ngoại muốn tự do, bọn họ không cho được, chỉ có chính ông ngoại đi tranh thủ.
Cha mẹ của con, bất trung bất nghĩa, càng không xứng làm người.
Từ nhỏ, bọn chúng có từng quan tâm đến con hay không? Là ông ngoại một tay đem con nuôi lớn, bây giờ con vì lo lắng cho cha mẹ mình, mà trở mặt cùng ông ngoại sao?" Ông lão nhìn thiếu nữ, chân mày hằn lên những nếp nhăn thật buồn.
"Ông ngoại...!Con biết, thật ra thì, ngoại không có gì sai..." Thiếu nữ nhìn ông lão chằm chằm: "Từ góc độ và trên lập trường của ngoại mà xem, ngoại có lý do của mình.
Cho dù muốn phá hủy tứ đại thế gia, cũng không có bất cứ vấn đề gì...!Nhưng, từ trên lập trường của con mà nói, con cũng không hề sai.
Mặc kệ bọn họ có từng quan tâm con hay không, và có để ý đến tình cảm giữa con và bọn họ hay không, nhưng dù sao cũng là cha mẹ của con.
Con chẳng qua là một người bình thường, không có được khát khao đại nghiệp và hùng tâm như ông ngoại.
Hiện tại con liền trở về Nhiếp gia, nếu như ông ngoại muốn nổ, vậy ngay cả con cũng cho nổ cùng luôn đi."
Thiếu nữ dứt lời, xoay người liền định rời đi.
"Con đứng lại đó cho ta!"
Trong lúc nói chuyện, ông lão trong nháy mắt chắn trước người thiếu nữ: "Con có thể để cho ông ngoại bớt lo một chút hay không? Con là cháu gái ruột của ta, coi như ông ngoại chết, cũng sẽ không làm thương tổn con, con hiểu được sao?"
"Con hiểu...!nhưng cha mẹ của con thì sao...!Bọn họ cũng là con của ông ngoại." Cô gái nói.
"Câm miệng cho ta!" Mặt ông lão đầy vẻ tức giận: "Bọn chúng không xứng!".