"Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!" Diệp Oản Oản cười khan.
"Thôi thôi, nào có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì đó, mới vừa rồi không phải cô vừa nói sao, gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tôi là mực!" Dịch Linh Quân nói.
"Cái khác liền coi như xong đi, những lời này cũng không phải là tôi nói, đây là chính ông nói!" Sắc mặt Diệp Oản Oản biến thành đen.
Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! Rõ ràng chính là lão ta mới vừa nói, hiện tại lại có thể vứt cho chính mình...! Không sai, chính là Hách Liên Giác không hề sai!
"Trước đó cô còn nói, cô và tôi, và cả Medusa sư tỷ, cô căn bản không quen, ngay cả tên đều không nhớ được!" Dịch Linh Quân nói.
Dịch Linh Quân vừa dứt tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản có chút co giật.
Con mịa nó lão ma đầu này, chính mình mới vừa rồi, lúc nào từng đề cập qua về Medusa tỷ tỷ?
Bản lĩnh khích bác ly gián của lão ma đầu này, đã lô hỏa thuần thanh!
"Tôi nói không nhớ được tên ông, lúc nào từng nhắc tới Medusa tỷ tỷ rồi hả?" Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi.
"Mau nhìn, thừa nhận đi! Medusa, con xem một chút, nghe một chút, đây chính là sư muội bạch nhãn lang kia của con đấy! Hiện tại bản lãnh lớn rồi, đều không nhận chúng ta nữa rồi, chê chúng ta mất mặt." Dịch Linh Quân lắc đầu một cái, thở dài một tiếng.
Medusa có chút bất đắc dĩ: "Sư phụ...!Sư muội, hẳn là cô ấy không có ý tứ như vậy..."
"Làm sao lại không phải là ý đó chứ, chính cô ta đều đã thừa nhận, con không nghe thấy sao?" Dịch Linh Quân hừ lạnh.
Mắt thấy Dịch Linh Quân hoán đổi sang “trạng thái” Hách Liên Giác, phát huy bản lĩnh chọc tức chết người không đền mạng nhuần nhuyễn kia, Diệp Oản Oản đều sắp bị chọc cho tức chết.
Vì vậy nàng hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng mở miệng nói, "Nói không sai, tôi đây chính là không quen biết lão quái vật, lão ma đầu Hách Liên Giác kia, thì sao?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Dịch Linh Quân nhất thời cứng đờ, đầy thương tâm, tay run run chỉ chỉ về phía nàng, "Con con con...!Tiểu Vô Ưu! Làm sao con lại có thể tuyệt tình như thế! Quả nhiên! Quả nhiên thế gian này phụ nữ đều là những kẻ tuyệt tình!"
Dịch Linh Quân nói xong, hốc mắt đều ửng đỏ, dường như một giây kế tiếp giọt lệ nóng sẽ chực trào ra.
Diệp Oản Oản quả thật là đều không còn gì để nói rồi! Một bên, sư tỷ không ngừng nháy mắt cho nàng, để cho nàng đừng chấp nhặt với Hách Liên Giác.
Diệp Oản Oản không có cách nào, chỉ đành phải ho nhẹ một tiếng, nói, "Cho xin đó có được không! Kỹ thuật diễn xuất của ngài tinh xảo như vậy, tôi cũng không nghĩ là ông và Dịch Linh Quân là cùng một người.
Trong lời đồn, ông và Dịch Linh Quân lại là đối thủ một mất một còn.
Nếu như là tôi ở trước mặt Dịch Linh Quân nói là rất quen thuộc với ông, lỡ đâu Dịch Linh Quân vì muốn bắt ông, dùng tôi làm nhược điểm thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó há không phải là ông sẽ bị nguy hiểm?"
Hách Liên Giác lặng lẽ sững sờ, nhìn nàng một cái: "Cô thật sự nghĩ như vậy..."
Diệp Oản Oản: "Dĩ nhiên, nếu không thì sao?"
Hách Liên Giác: "Nhưng cô nói tôi là lão quái vật, lão ma đầu!"
Diệp Oản Oản: "Chỉ vậy thôi hả? Tôi đây liền thích lão quái vật, lão ma đầu không được sao!"
Hách Liên Giác: "Nhưng cô còn nói ngay cả tên của tôi đều không nhớ rõ!"
Diệp Oản Oản lập tức đảo giọng: "Còn không phải là vì muốn làm dao động Dịch Linh Quân, bảo vệ sự an toàn của sư phụ sao! Tách khỏi sư phụ mấy năm nay, đồ nhi đối với ngài ngày nhớ đêm mong, rối ruột rối gan, mỗi ngày hồi tưởng lại sự răn dạy hướng dẫn của ngài đối với đồ nhi, cảm thán thế gian này lại không có ai có thể tiêu sái xuất trần như sư phụ ngài, không hề bị ràng buộc bởi thế tục! Cuộc đời này, may mắn được sư phụ dạy dỗ, quả thực là phước 10 đời tu luyện của đồ nhi!" Diệp Oản Oản nói liền một tràng không kịp lấy hơi.
Hốc mắt phiếm hồng của Hách Liên Giác nhất thời lấp lánh, quả thật là được thời đắc ý, vó ngựa phi nhanh, "Ta biết ngay mà! Ta đã nói Tiểu Vô Ưu nhà ta, là người hiểu rõ vi sư nhất trên thế gian này!"
Diệp Oản Oản: "..."
Ha ha...
Nàng có phải là người hiểu rõ lão già này nhất hay không, nàng không biết, nhưng ngược lại nàng chắc chắn là người có thể vỗ mông ngựa khiến lão ta cảm thấy thoải mái nhất....