Âm thanh của gã đàn ông kia vừa vang lên, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, hắn mới vừa nói ai...!Nhiếp Vô Danh?
Thậm chí, Diệp Oản Oản còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Chỉ bất quá, ở trong đêm khuya an tĩnh này, Diệp Oản Oản thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Nhiệm vụ gì, không chia cho tôi một phần?!"
Sát thủ lạnh giọng cười một tiếng: "Còn có thể là nhiệm vụ gì? Lần trước không phải là đã nói với anh rồi sao, giết con gái Hội trưởng Trọng Tài Hội."
"...!Thù lao thế nào?"
"Loại nhiệm vụ này anh cũng biết, chúng ta phải chịu nguy hiểm cao, thù lao dĩ nhiên là khá ổn thỏa, nếu không tôi cũng lười làm." Gã ta trả lời.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức, không phải là đang chấp hành nhiệm vụ sao, làm sao lại còn đi nấu cháo điện thoại?
"Lần sau có nhiệm vụ như vậy, nhớ gọi tôi đó nha!"
"Sao nữa, lại thiếu tiền?" Người đàn ông kia khẽ mỉm cười.
"Lăng Miểu hiện tại đang điều trị, cần rất nhiều tiền."
"Ừm, biết rồi, thiếu tiền cứ nói cho tôi biết, đợi tôi làm xong nhiệm vụ này, đến lúc đó sẽ đưa cho anh chút tiền! Còn nữa, Lăng Miểu, tôi cũng có hỏi giúp anh rồi đấy! Ở nước ngoài có một số chuyên gia, đến lúc đó tôi sẽ mời bọn họ tới, xem tình trạng của Lăng Miểu một chút." Sau một hồi trầm tư, sát thủ mới tiếp tục “nấu cháo”.
"Được."
"Thôi tạm không nói nữa, tôi bên này còn đang bận một chút." Sát thủ nói.
"Hiểu rồi, cậu làm việc trước đi!"
Rất nhanh, gã đàn ông kia cúp điện thoại.
Giờ phút này, ánh mắt của gã ta, lần nữa rơi vào trên người Diệp Oản Oản, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Dịch tiểu thư, thật ngại quá, mới vừa rồi có bạn gọi điện thoại tới, để cho cô chờ lâu...!Chúng ta tiếp tục nào."
"Bạn ngươi là Nhiếp Vô Danh?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã ta, khóe miệng co rúm lại.
"Sao hả, muốn làm quen? Đáng tiếc, ở chỗ này của tôi, có phần khó thực hiện đấy." Gã ta lạnh giọng cười.
"Làm quen cái đầu ngươi!" Diệp Oản Oản lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Vô Danh.
"Có chuyện gì vậy?" Âm thanh Nhiếp Vô Danh từ một đầu khác của điện thoại di động truyền tới.
"Nhiếp Vô Danh, bạn anh muốn giết em!" Diệp Oản Oản vội vã tố cáo.
"Bạn anh? Muốn giết em?" Âm thanh Nhiếp Vô Danh có chút ngơ ngác.
Diệp Oản Oản lập tức mở loa ngoài điện thoại ra: "Chính là cái vị bằng hữu mới vừa rồi gọi điện cho anh đấy! Đối tượng hắn chấp hành nhiệm vụ chính là em! Chính anh nói chuyện với hắn đi!"
Không cho Nhiếp Vô Danh có cơ hội đáp lại, Diệp Oản Oản trực tiếp ném thẳng cái điện thoại về phía gã sát thủ.
Gã ta khẽ nhíu mày, sau khi nhận lấy điện thoại di động, lại trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó lấy ra điện thoại của mình, lần nữa gọi cho Nhiếp Vô Danh.
"A lô...!Cậu nhận nhiệm vụ gì?" Nhiếp Vô Danh đặt câu hỏi.
"Ám sát con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Linh Quân, Dịch Vân Mạc..." Gã sát thủ đáp lại, có chút hoài nghi nhân sinh.
"Cậu ám sát con gái của Dịch Linh Quân, làm sao em gái tôi lại gọi điện thoại nói với tôi, cậu muốn ám sát con bé?" Nhiếp Vô Danh càng nghi ngờ.
"Anh nói là Nhiếp Vô Ưu? Tôi ám sát Nhiếp Vô Ưu? Nhiếp Vô Danh, đầu óc anh có phải là bị úng nước rồi không vậy hả? Anh chờ chút, tôi cúp trước!" Gã sát thủ trực tiếp cúp điện thoại, sau đó một lần nữa mở chức năng gọi video.
Tay trái gã sát thủ cầm cầm khẩu súng, tay phải cầm điện thoại, từng bước từng bước đến gần Diệp Oản Oản.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản từ trên màn hình điện thoại di động của gã ta nhìn thấy Nhiếp Vô Danh.
"Ca ca, chính là hắn, muốn giết em!" Diệp Oản Oản hướng về trên màn hình Nhiếp Vô Danh hô vang.
"Vô Ưu..." Nhìn thấy Diệp Oản Oản sau, Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sốt.
Thấy anh em nhận nhau, gã sát thủ hoàn toàn mộng bức tại chỗ: "Cô là Nhiếp Vô Ưu? Không phải đâu...!! Cô không phải là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội, Dịch Vân Mạc sao? Làm sao cô lại biến thành Nhiếp Vô Ưu?".