Kiều Mẫu cẩn thận đi tới hỏi thăm, "Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Ân Duyệt Dung không nói một lời tiến vào thư phòng, sau đó không hề trở ra.
Lúc này, Đường Đường đi tới: "Kiều Mẫu, Kiều Mẫu, bà nội đâu?"
Kiều Mẫu đang lo âu, nhìn thấy Đường Đường, ánh mắt sáng lên, "Tiểu thiếu gia, tâm tình bà nội cậu có vẻ như không được tốt, vẫn đang tự giam mình ở trong phòng.
"
Đường Đường cau mày, "Có phải là có người khi dễ bà nội hay không?"
Kiều Mẫu: "Chuyện này! tôi cũng không rõ nữa! "
Coi như là Trọng Tài Hội cũng không một ai có thể khiến cho phu nhân nhà bọn họ chịu thua thiệt.
"Kiều Mẫu, tôi hơi lo lắng cho bà nội, tôi có thể vào xem bà nội một chút không?" Cậu bé ngỏ lời.
Kiều Mẫu có chút do dự, "Chuyện này! "
A Trung bưng ly nước trà đi tới, trợn mắt nhìn, "Chỗ trọng yếu như thư phòng, trừ phu nhân, không một ai có thể vào!"
Kiều Mẫu bất đắc dĩ đáp: "Thật có lỗi thưa tiểu thiếu gia, nếu như không được phu nhân cho phép, quả thật là bất luận kẻ nào cũng không được đi vào thư phòng.
"
A Trung hừ một tiếng, đi tới cửa thư phòng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, tôi pha cho bà ly trà giải nhiệt! "
Không đợi A Trung nói xong, cửa phòng "choang" một tiếng bị một cái ly đập trúng từ bên trong, tạo thành tiếng ly vỡ nát: "Cút!"
A Trung bị hù đến bủn rủn cả người, "Vâng! vâng! "
Xem ra quả thật là lần này phu nhân tức giận không hề nhẹ.
Dường như đã rất lâu chưa từng thấy phu nhân tức giận đến như vậy!
Đường Đường nhíu chặt chân mày, đứng ở trước cửa, khe khẽ gõ cửa một cái, "Bà nội, con là Đường Đường, con có thể vào không?"
A Trung lập tức trừng mắt lườm nhóc một cái, "Nhãi con, mày muốn chết à!"
Đường Đường không để ý đến hắn, đầy đáng thương nhõng nhẽo nói, "Bà nội, A Trung lại ăn hiếp con! Đường Đường rất sợ! "
A Trung nhất thời trợn to hai mắt, đệt! Tên oắt con này, lại còn tố cáo!
Bất quá mày cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ quan tâm đến mày sao? Mày nghĩ mày là ai?
A Trung đang cười trào phúng, lúc này, cửa thư phòng đột nhiên được mở ra.
Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, nhìn về phía A Trung, "Làm ồn đủ chưa?"
A Trung sợ đến không dám nói lấy một câu.
Ân Duyệt Dung có vẻ mất kiên nhẫn: "Tự mình đi đến Hình đường lãnh phạt!"
Mặt A Trung nhất thời không cách nào tin tưởng, "Phu nhân, rõ ràng là tên oắt con này đang gây ồn ào! "
Ân Duyệt Dung không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn cậu nhóc dưới chân một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống cha nhóc như đúc, sắc mặt càng lạnh hơn.
Ân Duyệt Dung đang bùng phát cơn giận, kết quả, cậu nhóc bên chân đột nhiên giang bàn tay nhỏ ngắn về phía bà, mặt đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn bà, nhõng nhẽo yêu cầu: "Bà nội! Bà nội ôm một cái!"
Ân Duyệt Dung: "! "
Một giây đồng hồ!
Hai giây!
Sau khi vào phòng, mặc dù Ân Duyệt Dung đem Đường Đường để xuống rồi, nhưng cũng không hề đuổi nhóc đi.
Đường Đường liền bạch bạch bạch trực tiếp dính đến trước mặt bà.
Cậu bé đầy quan tâm hỏi thăm, "Bà nội, tại sao nội lại thương tâm vậy?"
Ân Duyệt Dung nghe vậy, thần sắc khẽ run, thương tâm?
Đứa nhỏ này vì sao lại nói là bà thương tâm!
"Bà nội, là tên đại bại hoại nào khi dễ nội?"
Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé một cái, "Nếu như người này là cha con thì sao?"
Con ngươi Đường Đường khẽ chuyển động, không chút do dự trả lời, "Vậy thì cha cũng là đại bại hoại.
"
Ân Duyệt Dung: "Tại sao? Làm sao con biết là lỗi của cha con?"
Đường Đường đáp như lẽ đương nhiên, "Bởi vì là một người đàn ông, hẳn là nên chở che cho phụ nữ, không nên làm cho phụ nữ tức giận!".