"Ân Hành thiếu gia, hiện tại biết làm sao bây giờ? Nhãi con kia hiện tại đã chính thức ở lại Vạn Mai sơn trang rồi.
Đối với nó, phu nhân cũng càng ngày càng dung túng.
Thậm chí nhờ vào nó, ngay cả chuyện của nữ nhân kia cũng không định truy cứu nữa.
Phải biết, mâu thuẫn lớn nhất giữa phu nhân và Đại thiếu gia chính là nữ nhân kia! Nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, quan hệ của phu nhân và Đại thiếu gia khôi phục, vậy thì vị trí gia chủ Ân gia này..." A Trung nói.
"Đáng chết..."
Cứ tiếp tục như thế, Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung làm hòa! Tư Dạ Hàn trở lại Ân gia, kế thừa vị trí gia chủ, vậy thì hắn liền trở thành một quân cờ vô dụng.
Ân Duyệt Dung sẽ không chỉ không quan tâm đến sống chết của hắn, mà nói không chừng sẽ còn vì xót cháu trai mà ghi hận hắn.
"Ân Hành thiếu gia, ngài phải mau nhanh nghĩ biện pháp đi!"
"Nghĩ biện pháp! Tôi như hiện tại, có thể nghĩ biện pháp gì?" Ân Hành mặt đầy u ám, rống giận như một con thú bị giam cầm.
Sau đó, tròng mắt Ân Hành như rắn độc nhìn về phía A Trung, "A Trung...! Hiện tại mắt thấy Tư Dạ Hàn rất có thể sẽ trở thành gia chủ Ân gia rồi...!! Làm sao...!có phải là cậu muốn gió chiều nào xoay chiều nấy?"Thanh âm lạnh lẽo của Ân Hành khiến cho sống lưng A Trung phát rét một trận, "Không...!Không dám! Làm sao thuộc hạ dám nghĩ như thế! Thuộc hạ trung thành tận tâm đối với Ân Hành thiếu gia ngài, tuyệt không hai lòng! Điểm này ngài phải hiểu rõ trong lòng!"
Ân Hành hừ lạnh một tiếng.
Trung thành?
Chẳng qua chỉ là bởi vì hắn nắm trong tay một số nhược điểm không thể lộ của A Trung mà thôi.
Nếu như hắn dám phản bội, vậy thì cũng đừng mong sống nữa!
"Ân Hành thiếu gia, việc cần thiết trước mắt, chính là mau nhanh nghĩ biện pháp ứng đối thì hơn!" A Trung lo lắng nói.
Giờ phút này, sau khi Ân Hành tiêu hóa chuyện này, đã thoáng bình tĩnh lại.
Bị nhốt nhiều ngày như vậy, Ân Duyệt Dung không biểu thị chút thái độ nào, vì vậy cho nên tinh thần hắn đã muốn sụp đổ tới nơi.
Cho nên mới vừa rồi lòng hắn mới có thể rối như tơ vò đến vậy.
A Trung không dám quấy nhiễu, cẩn thận từng li từng tí đợi ở một bên.
Một lát sau, đáy mắt Ân Hành đột nhiên lóe lên một ý cười khát máu, "Có lửa mới có khói, coi như Tư Dạ Hàn muốn hòa hoãn quan hệ cùng Ân Duyệt Dung, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai...!Cậu nói xem, nếu như bây giờ Ân Duyệt Dung xong đời, người có khả năng kế thừa vị trí gia chủ Ân gia này nhất, rốt cuộc là ai?"
Con ngươi A Trung khẽ chuyển động, "Nếu vậy, dĩ nhiên là Ân Hành thiếu gia ngài! Dù sao hiện tại ngài vẫn là ứng cử viên vị trí gia chủ tương lai do phu nhân chính miệng thừa nhận!"
A Trung nói xong, sắc mặt hơi trắng bệch, "Chẳng qua là, phu nhân...!xong...!xong đời? Phu nhân đang êm đang đẹp, làm sao có thể xong..."
"Êm đẹp? Đương nhiên là bà ta sẽ không có chuyện! Nhưng nếu như...!tôi tiễn bà ta một đoạn đường thì sao?" Ánh mắt Ân Hành lạnh giá thấu xương.
A Trung sợ hết hồn.
Chẳng lẽ Ân Hành muốn giết chết Ân Duyệt Dung?
Chỉ bằng hắn? Bây giờ bị nhốt ở trong lao này, làm sao có thể làm được?
Ân Duyệt Dung là ai? Mặc kệ là trắng trợn tấn công hay là ám sát, dù cho là dùng độc, coi như là hiện tại Ân Hành không có bị nhốt, cũng không có khả năng làm được loại chuyện như vậy.
Dường như nhìn thấu A Trung đang suy nghĩ gì, Ân Hành hừ lạnh một tiếng nói, "Coi như là Tư Dạ Hàn, muốn lật đổ Ân Duyệt Dung, cũng là chuyện không thể nào! Muốn diệt trừ Ân Duyệt Dung, chỉ có một biện pháp, mượn tay Trọng Tài Hội! Trùng hợp, chỗ này của tôi có một số món đồ, có thể làm cho Ân Duyệt Dung tuyệt đối không bò dậy nổi!"
"Là...!là vật gì?" A Trung nuốt nước miếng.
"Chỗ của vật kia, cậu đi đến tổ chức Thanh Ngọc Minh, tìm một người gọi là Vương Hổ, hắn sẽ tự đưa cho cậu.
Sau khi cầm được món đồ này, cậu nghĩ biện pháp đem nó thả vào thư phòng Ân Duyệt Dung.
Chuyện còn lại, không cần tôi nói, cậu cũng biết nên làm như thế nào!".