Đường Đường hừ một tiếng, "Ta có chút không muốn giúp ngươi thì sao!"
A Trung sắc mặt cứng đờ, "Tiểu thiếu gia...!Thật sự van xin cậu...!! Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới chịu giúp tôi một chút? Tôi đi mua thêm chút quà vặt và đồ chơi cho cậu có được không?"
Đường Đường suy nghĩ một chút, "Nếu như muốn ta giúp ngươi mà nói, cũng có thể! Bất quá, ta có một yêu cầu!"
Nhất thời sắc mặt A Trung đầy vui mừng, "Yêu cầu gì? Vô luận là yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng cậu!"
Đường Đường không nhanh không chậm nói, "Được rồi, vậy ngươi liền nói một trăm lần ‘bà nội ta là mỹ nhân, tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ’ đi!"
"..." Sau khi A Trung nghe rõ yêu cầu của Đường Đường, quả thật là mặt đầy mộng bức.
Thứ đồ chơi gì?
Tên oắt con này đang nghiêm túc sao?
Nhưng mà...!Lời này cũng quá khó mà nói ra khỏi miệng đi?
"Không nói sao? Vậy ta đi đây! Đừng cản trở ta hái hoa cho bà nội!" Thấy A Trung chậm chạp không mở miệng, Đường Đường xoay người định rời đi.
A Trung nhất thời cuống cả lên, "Không không không! Tôi nói, tôi nói ngay! Phu nhân là...!Là tiểu tiên nữ..."
Đường Đường: "Nói sai rồi! Không cho phép nói sai dù chỉ là một chữ."
A Trung vẻ mặt đưa đám.
Mặc dù hắn rất am hiểu nịnh hót, nhưng cũng chưa từng nói những lời đáng xấu hổ đến như vậy.
"Phu nhân...!Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ...!Phu nhân là mỹ nhân, tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ...!Phu nhân là..."
Đường Đường nhàn nhã đi ở phía trước tiếp tục hái hoa cho Ân Duyệt Dung.
A Trung cắn răng, lẽo đẽo đi theo sau cứ như một thằng cháu trai, chấp nhận số mệnh mà lặp đi lặp lại câu nói theo yêu cầu của Đường Đường.
Cứ như vậy đi, nhịn một chút vậy! Qua hôm nay, chính là thiên hạ của hắn!
Nhãi con, ngươi chờ đó cho ta!
Thật vất vả cuối cùng cũng nói đủ số lượng, Đường Đường rốt cuộc cũng chọn trúng một nhành mai đặc biệt xinh đẹp đem hái xuống.
"Tiểu thiếu gia, lần này cậu có thể đáp ứng giúp tôi được rồi chứ?" A Trung lau mồ hôi.
"Mang tới đây đi!" Lần này Đường Đường vậy mà lại rất sảng khoái.
A Trung kích động giao đồ qua, "Tiểu thiếu gia, xin cậu lưu ý cho thật kỹ, tránh những người khác, lặng lẽ bỏ vào!"
Đường Đường: "Biết rồi, dài dòng, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?"
A Trung liên tục cười lạnh trong lòng, nghĩ trong đầu, tên oắt con này, vài ba lời đã giải quyết rồi, cũng không phải là kẻ ngốc sao!
Chẳng qua là thời khắc này A Trung đại khái đã quên mất, hình như hắn cũng không phải chỉ nói "vài ba lời"...
...
Đương nhiên A Trung sẽ không yên tâm, cứ đi theo Đường Đường suốt, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Đường Đường tiến vào thư phòng, xác định tận mắt thấy hắn cầm cái hộp kia tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, Đường Đường đã đi ra, trên tay không cầm gì.
Xác định Đường Đường đã đem món đồ kia vào trong, A Trung lập tức theo kế hoạch đã bàn với Ân Hành, nặc danh tố cáo Ân Duyệt Dung.
Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, A Trung mới thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ rồi! Tiếp đó, chỉ cần chờ xem kịch vui.
Sau ngày hôm nay, hắn sẽ trở thành một nửa chủ nhân của Ân gia này, rốt cuộc không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ làm một con chó ở trong tay của Ân Duyệt Dung, thậm chí còn phải nén giận vì một thằng nhãi ranh!
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu rọi khắp mọi nơi.
Sau khi Đường Đường hái hoa mai xong, liền dẫn theo Ân Duyệt Dung đi vào trong sân phơi nắng.
Trong sân bày hai cái ghế nằm một lớn một nhỏ, hai người thoải mái nằm ở phía trên, cũng không hề làm gì, chỉ lẳng lặng tắm nắng, vừa câu được câu không trò chuyện cùng nhau..