Dự đoán Đường Đường sẽ nói như vậy, A Trung đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nói, "Tiểu thiếu gia, chuyện này không thể nói lung tung được! Tôi ở bên cạnh phu nhân đã nhiều năm như vậy, trung thành tận tâm, làm sao có thể chỉ thị cậu làm chuyện này được?
Mặc dù tôi cũng rất hy vọng chuyện này là do mình làm, như vậy phu nhân sẽ không sao! Chỉ tiếc, cậu có nói dối như vậy, Bộ trưởng Lưu cũng sẽ không tin tưởng..."
A Trung vừa chối bỏ mối quan hệ, vừa không quên bày tỏ lòng trung thành, giả bộ làm người tốt.
Hừ, nhãi ranh! Còn muốn kéo ta theo? Cũng quá ngây thơ rồi!
Nói miệng không bằng chứng, thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này, có nói gì đi nữa, cũng không có phân nửa tác dụng.
Một điểm này, Ân Duyệt Dung cũng hiểu rất rõ...
Nhưng mà, đã đủ!
Mặc dù đứa nhỏ này căm ghét bà, nhưng bản tính lại lương thiện! Thấy mình bị bắt đi, vẫn thấy không đành lòng.
Vào lúc này, Đường Đường có thể đứng ra nói một câu như vậy, đối với bà mà nói, cũng đã đủ!
Đường Đường nghe thấy lời của A Trung, biểu cảm nhìn về phía hắn ta như nhìn một thằng ngu, "A Trung, chẳng lẽ cho tới nay, ngươi vẫn cho rằng ta là một thằng nhóc con đần độn sao?"
Chẳng lẽ nó ngươi phải là một thằng nhóc con? Chẳng lẽ ngươi không ngốc?
A Trung nghe vậy, trong lòng tất nhiên đang nghĩ là như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách khí nói, "Tiểu thiếu gia, làm sao như vậy được! Tiểu thiếu gia dĩ nhiên là thông minh hơn người!"
"Ồ..." Đường Đường gật gật đầu nói, "Nếu như ta không phải kẻ ngu mà nói, như vậy, xem ra ngươi mới là thằng ngốc rồi! Cho nên, ngươi dựa vào cái gì cho là, thời điểm thái độ ngươi khác thường, dùng một ít quà vặt và đồ chơi dụ dỗ ta đi làm một chuyện kỳ quái, lòng ta sẽ không có chút cảnh giác nào vậy hả?"
Lời này khiến cho A Trung không khỏi cảm thấy hồi hộp một chút! Thật sự là bởi vì giờ khắc này biểu cảm của đứa nhỏ này quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như một đứa bé không hiểu chuyện.
Bất quá, A Trung vẫn cảm thấy thằng nhóc con này mới tí tuổi đầu, làm sao biết được gì! Huống chi, coi như là có đoán được cũng vô dụng.
A Trung làm bộ như không hiểu: "Tiểu thiếu gia, cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!"
Đường Đường đầy nhu thuận cười cười: "Xem ra, ngươi không chỉ là ngu xuẩn, mà còn là ngu xuẩn không có thuốc chữa!"
Nói xong, Đường Đường móc ra một vật từ trong lồng ngực, nhìn về phía vị Bộ trưởng Lưu kia, "Ta biết nói xuông không có tác dụng, đây là chứng cứ!"
Ân Duyệt Dung là người đầu tiên nhận ra thứ trong tay Đường Đường là cái gì.
Đó là...!cây bút máy mấy ngày trước bà đưa cho Đường Đường...
Đứa nhỏ này, lại có thể vẫn luôn mang theo trên người sao...
"Đây là...?" Bộ trưởng Lưu cau mày.
Bàn tay nhỏ của Đường Đường nhấn một cái nút trên cây bút, trong nháy mắt, âm thanh của A Trung liền từ trong bút máy truyền ra.
Chiếc bút này có chức năng ghi âm.
[ A Trung: Thằng nhóc con...!à nhầm, tiểu thiếu gia! ]
[ Đường Đường: Là ngươi à! Có chuyện gì sao? ]
[ Tiểu thiếu gia, đây là kẹo và đồ chơi tôi mua cho cậu, cậu xem thử có thích hay không! Tiểu thiếu gia, thích không? Chỉ cần cậu giúp tôi một chút chuyện nhỏ, những thứ này liền có thể cho cậu! ]
...
Đường Đường mặt không cảm xúc nói: "Còn muốn tiếp tục nghe sao?"
Nghe được từ trong cây bút bé xíu kia lại có thể truyền ra thanh âm của mình, A Trung quả thật là mộng bức rồi.
Những ngày qua cùng sinh hoạt chung, ở trong mắt hắn Đường Đường chỉ là một thằng nhóc con chỉ biết tỏ vẻ dễ thương, đáng yêu, có chút ngốc.
Cho nên hoàn toàn không ngờ rằng những lời dụ dỗ kia của hắn, lại bị nhóc cố ý thu âm lại.
"Phu nhân...!Bộ trưởng Lưu...!Tôi chỉ tùy tiện tìm tiểu thiếu gia tán gẫu một chút..." Lần này A Trung rốt cuộc cũng luống cuống.
Bộ trưởng Lưu lạnh lùng lườm hắn một cái, "Im lặng, tiếp tục nghe!"
Rất nhanh, Đường Đường liền bắt đầu tiếp tục mở đoạn ghi âm kia..