- --
Nếu như nói, trái tim Ân Duyệt Dung vốn như bị rút sạch nước, vùi trong sa mạc khô cằn, như vậy, một câu kia của Đường Đường: "Bà nội ta là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ" chính là như trời hạn gặp mưa.
Trước đó một giây còn phảng phất như đang ở địa ngục, thời khắc này lại trở về lại nhân gian.
Lần đầu tiên trong đời, bà có cảm giác được cứu rỗi.
Chỉ vì Đường Đường không hề ghét bà...
Chỉ riêng ý niệm này, cũng đã đủ để xoa dịu tất cả u buồn trong lòng bà.
Ân Duyệt Dung “chịu đựng gian khổ” nghe đủ 100 lần, những người khác đương nhiên cũng không khác mấy.
Vào lúc này Bộ trưởng Lưu đều đã sắp thổ huyết đến nơi.
Những lời này quả thật giống như là ma âm rót vào tai, khiến trong đầu ông cứ bị ám ảnh, một câu nói này cứ âm vang mãi không tan.
Thật vất vả, rốt cuộc cũng đợi được tới khi A Trung nói xong.
Phía sau còn có mấy câu đối thoại, đều là một số giao phó của A Trung đối với Đường Đường, thật sự coi như là xác nhận tội danh hắn sai sử Đường Đường.
Bộ trưởng Lưu lập tức hạ lệnh, cho người bắt lấy A Trung.
So với Bộ trưởng Lưu, bị hành hạ thảm nhất không ai bằng A Trung.
Vừa bị đánh vừa bị bắt nghe đoạn ghi âm kia, càng nghe càng thấy mình ngu.Bộ trưởng Lưu nhìn về phía đứa bé kia, không tự chủ liền coi nhóc như một người trưởng thành, dùng thái độ bình đẳng dò hỏi: "Tôi có thể hỏi một vấn đề sao?"
Đường Đường: "Xin mời."
Bộ trưởng Lưu: "Làm sao cậu biết có vấn đề, ngay từ đầu liền lập tức thu âm lại?"
Đường Đường nháy mắt một cái: "Một kẻ bình thường luôn đối xử dữ dằn với mình, đột nhiên cầm kẹo và đồ chơi, cười như hoa cúc nở, lén lén lút lút đến tìm mình.
Coi như là có bị ngu cũng biết có vấn đề, đúng chứ?"
Bộ trưởng Lưu: "Ừm...!Quả thật là không cách nào phản bác."
A Trung: "...!!!"
Làm sao có thể! Tên oắt con này, ngay từ đầu đã phát hiện ra có chỗ không đúng?
Bộ trưởng Lưu cảm thấy hứng thú hỏi: "Nếu biết có vấn đề, tại sao cậu không trực tiếp cự tuyệt?"
Đường Đường chậm rãi lên tiếng giải thích, "Tôi ngờ rằng hắn có ý đồ xấu, nhưng lúc đó lại không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, cho nên dứt khoát đâm lao phải theo lao, từ từ dò xét mục đích của hắn.
Hơn nữa vì phòng ngừa có chuyện gì, lưu lại chứng cứ.
Cũng còn may bà nội tặng cho tôi một cây viết, lúc nào tôi cũng mang theo bên người.
Nếu như ngay từ đầu tôi liền cự tuyệt hắn, như vậy khẳng định hắn còn có thể nghĩ những biện pháp khác làm tổn thương bà nội.
Nếu thế, há chẳng phải bà nội tôi thời thời khắc khắc sẽ gặp nguy hiểm, phải không? Đương nhiên tôi phải nghĩ biện pháp khiến cho hắn lộ ra bộ mặt thật, bảo đảm an toàn của bà nội mình!"
Cậu nhóc dùng ngữ khí đương nhiên, đầy khẳng định nói ra vài lời như vậy, tỏ vẻ đây không phải là những chuyện rất dễ dàng liền có thể nghĩ tới hay sao?
Bộ trưởng Lưu ho nhẹ một tiếng, "Không sai, không sai, nói đúng lắm..."
Thật là hổ phụ không sinh khuyển tử! Không hổ là con trai của Quản lý Tư! Huống chi cậu bé lại còn là cháu đích tôn của Ân Duyệt Dung.
Cái gã người hầu này, rốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào, mới có thể đánh giá thấp và coi thường đứa nhỏ này như vậy?
Lúc này Bộ trưởng Lưu mới phát hiện, Ân Duyệt Dung còn bị khóa, vội vàng ra lệnh, "Khục, còn không mau mở khóa cho Quản lý Ân!"
Những người bên cạnh vội vàng giúp Ân Duyệt Dung đem cùm mở ra.
Giờ phút này, bên tai Ân Duyệt Dung tràn đầy âm thanh kiên định của cậu bé, muốn bảo đảm an toàn của bà nội...
Ân Duyệt Dung chậm rãi cúi người xuống, "Đường Đường..."
"Bà nội!" Cậu bé lập tức chạy tới, nhào vào trong lòng bà nội, dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt mái tóc của Ân Duyệt Dung, "Bà nội, nội đừng sợ nha, có Đường Đường ở đây! Đường Đường sẽ bảo vệ bà nội!"
Ân Duyệt Dung ôm cậu bé thật chặt ở trong lòng, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống ở trên người của cậu bé.
Cảm ơn...
Cảm ơn con đã không ghét bà nội...
Cảm ơn con vẫn còn ở đó...
Bộ trưởng Lưu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt dịu dàng như thế của Ân Duyệt Dung, mở miệng cười nói, "Quản lý Ân, bà có một đứa cháu ngoan!".