Chỉ tiếc...!cái đứa con nuôi kia thì sao...??
Bộ trưởng Lưu nói tiếp, "Quản lý Ân, thứ cho tôi nói thẳng, người hầu này không có khả năng tự mình sắp đặt chuyện khủng khiếp như thế này, cũng không khả năng có được phần sổ sách trọng yếu như vậy! Phía sau màn khẳng định còn có những người khác."
Ân Duyệt Dung đầy lạnh nhạt đáp: "Tôi biết rồi."
Chỉ có thể là Ân Hành mà thôi!
Lúc này, dường như A Trung cuối cùng cũng nhận thức rõ được tình cảnh của chính mình, hét to lên cầu cứu, "Phu nhân! Phu nhân tôi sai rồi! Không phải là tôi! Không phải là tôi muốn làm như vậy! Là Ân Hành thiếu gia!
Là hắn ra lệnh cho tôi giá họa cho bà, là hắn nghĩ phương pháp để cho tôi mượn tay tiểu thiếu gia đem đồ lạ bỏ vào thư phòng của bà.
Phần sổ sách kia vốn cũng là hắn đưa cho tôi! Tất cả mọi chuyện đều là tôi bị sai sử!"
Đến lúc này, A Trung cũng biết mình đã hoàn toàn xong đời rồi, cho nên trực tiếp bán đứng Ân Hành.
Ân Duyệt Dung lạnh lùng nhìn A Trung không ngừng cầu khẩn, ánh mắt không có chút thương hại, thậm chí ngay cả việc tại sao hắn phản bội cũng không thèm hỏi lấy một chữ.
Ân Duyệt Dung trực tiếp nói: "Bộ trưởng Lưu, ông mang người đi đi!"
Bộ trưởng Lưu: "Được, người này tôi sẽ mang đi.
Chuyện còn lại, bao gồm cả những ai có dính líu đến sổ sách này, tôi sẽ tiếp tục tra rõ.
Mới vừa rồi đã đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi!"
Ân Duyệt Dung: "Ngài khách khí!"
Bộ trưởng Lưu: "Cáo từ."
Ân Duyệt Dung: "Kiều Mẫu, tiễn Bộ trưởng Lưu."
"Phu nhân! Phu nhân mau cứu tôi! Cầu xin bà tha cho tôi! Tha cho tôi lần này đi! Thật sự tất cả đều là Ân Hành thiếu gia sai sử tôi..."
...
A Trung gào thét bi thương bị kéo ra khỏi cửa chính, rốt cuộc đã hoàn toàn biến mất tại Vạn Mai sơn trang.
Thấy sắc mặt Ân Duyệt Dung tái nhợt như tờ giấy, có chút thất thần, Đường Đường vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế dựa, "Bà nội, nội không sao chứ?"
"Bà nội không có việc gì." Ân Duyệt Dung dịu dàng đáp.
"Bà nội, nội đừng thương tâm nữa.
Mẹ con đã từng dạy con, tất cả những kẻ nhẫn tâm thương tổn mình, đều không đáng để mình thương tâm." Đường Đường an ủi.
Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé trước mắt, không khỏi liền nghĩ tới A Cửu của bà.
Thật ra với tư cách một người mẹ, cô gái gọi là Nhiếp Vô Ưu kia, chỉ riêng việc dạy dỗ Đường Đường tốt như vậy, đã giỏi hơn bà gấp trăm lần...
Ân Duyệt Dung: "Cảm ơn con, Đường Đường."
Đường Đường khẽ mở miệng cười, "Bà nội, chúng ta là người một nhà!"
Ân Duyệt Dung nghe câu ‘người một nhà’ này, trong lòng lại tràn đầy chua xót, "Đường Đường, nếu như ta thật sự giống như những người bên ngoài đó nói như vậy, con sẽ làm sao?"
Đường Đường: "Giống như những người bên ngoài đó nói như vậy?"
Ân Duyệt Dung cuối cùng vẫn mở miệng nói lời thật, "Ta và cha mẹ con, cũng không hòa thuận cho lắm.
Bởi vì một ít chuyện, giữa chúng ta có sự khác biệt và mâu thuẫn rất lớn..."
Bà cũng không muốn tiếp tục lừa gạt Đường Đường.
Đường Đường rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời, "Bà nội, con không biết là bởi vì chuyện gì, mọi người sẽ có mâu thuẫn.
Nhưng mà, con nghĩ là khẳng định mọi người cũng đều có lý do của riêng mình, Đường Đường sẽ hiểu cho mọi người.
Chẳng qua là, Đường Đường sẽ cảm thấy thương tâm..."
Cậu bé thành thực trả lời, lại ngẩng mặt lên, nhỏ tiếng nói rất khẽ, "Bà nội, chúng ta không thể người một nhà cùng bên nhau vui vẻ sao?"
Ân Duyệt Dung trầm mặc lại: "..."
Người một nhà cùng vui vẻ sao?
Chuyện này đối với bà mà nói, xa lạ biết bao nhiêu...
Bà rất hiểu cá tính của mình.
Có một số việc, đã sớm ăn sâu tận xương tủy, đã là khúc mắc mà cả đời này bà không cách nào buông bỏ và bình tâm.
Chỉ riêng chuyện sửa chữa dự luật này, chỉ cần bà và A Cửu không cách nào đạt thành nhận thức chung, sẽ mãi ở trạng thái đối lập cả một đời..