Nhiếp phu nhân trách móc: "Oản Oản, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Một mình con chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ! Con muốn hù chết cha mẹ sao?"
Diệp Oản Oản sợ nhất phải đối mặt với loại tình huống này, "Mẹ, chuyện này..."
Không đợi Diệp Oản Oản lên tiếng, Nhiếp Vô Danh lập tức nói, "Mẹ, không phải là con đã nói với mẹ sao? Không phải là Oản Oản đi Thiên Thủy thành thăm sư phụ của con bé, Hội trưởng Dịch Linh Quân sao! Có thể có chuyện gì cơ chứ! Hơn nữa Oản Oản còn giúp vạch trần bộ mặt thật của Tần Tung, lập công lớn đấy!"
Nhiếp phu nhân nhất thời trừng anh, "Con còn dám nói chen vào! Mẹ còn chưa nói về con đấy! Đường Đường bị người của Ân gia bên kia bắt cóc, suýt chút nữa xảy ra chuyện, con lại còn giúp đỡ, lừa gạt đến bây giờ!"
Nhiếp Vô Danh hoàn toàn không đợi Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn lên tiếng, trực tiếp giúp giải thích hộ: "Mẹ, thứ nhất, đó là Ân Hành bắt, nghiêm chỉnh mà nói không có quan hệ gì với người nhà họ Ân.
Bây giờ Ân Hành đã sớm bị trục xuất khỏi cửa, không có bất kỳ quan hệ gì với Ân gia.
Thứ hai, cháu ngoại bảo bối của mẹ vẫn khỏe, mẹ không thấy Đường Đường trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc đã phúng phính thêm một chút rồi sao? Đó đều là do bà nội của nó nuôi cho béo ra đấy! Bà nội của nó cũng rất yêu thích nó!
Mẹ có thấy chiếc xe tải phía trước nhà không? Một xe tải đầy quà vặt và đồ chơi tất cả đều là Ân Duyệt Dung mang về.
Nếu không phải là em gái ngăn lại, phỏng chừng bà ấy còn định dời sạch đồ trong các tiệm quà vặt và đồ chơi ở Thiên Thủy thành về đây..."
Nhiếp phu nhân: "..."
Mặc dù bà không tin mấy lời con trai nhà mình nói, nhưng mà, mới vừa rồi bà cũng thấy Đường Đường bảo bối của mình cũng tròn ra không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo ửng hồng.
Nhiếp Hoài Lễ ho nhẹ một tiếng, coi như người đứng đầu một nhà, đang định mở miệng nói chuyện, "Tư tiên sinh, tôi có đôi lời..."
Kết quả, mới vừa mở miệng nói được nửa câu, ông ngoại Oản Oản ngồi ở trên ghế sa lon, uống một hớp trà, sau đó liền chặn lại: "Không có vấn đề gì, hôn sự của Vô Ưu và A Cửu, quyết định vậy đi!"
Nhiếp Hoài Lễ: "..."
Nhiếp Hoài Lễ mặt đầy mộng bức, tất cả lời định nói đều bị chặn trở về.
Nhiếp phu nhân nghe vậy vội vàng nói, "Cha, hôn sự này...!có phải là quá qua loa rồi hay không? Vẫn là nên thảo luận kỹ hơn!"
Ông cụ đầy bất mãn nhìn con gái một cái, "Đường Đường cũng đã lớn như vậy, còn muốn thảo luận kỹ hơn như thế nào? Con muốn để cho Đường Đường vĩnh viễn mang lấy cái danh con ngoài giá thú sao?"
Nhiếp phu nhân nghe nói như vậy, nhất thời do dự.
Nhiếp Hoài Lễ châm chước chọn lời một phen, sau đó trả lời, "Thái độ Ân Duyệt Dung cha cũng nhìn thấy, coi như lần này có khả năng bà ấy không làm khó Đường Đường, nhưng sợ là cũng sẽ không đồng ý việc hôn sự này...!Đến lúc đó, không thể tổ chức mà thiếu thân nhân bên nhà trai được!"
Ông ngoại lạnh nhạt đáp lại: "Ta thấy không cần thiết, chỉ cần hai đứa nhỏ tình nguyện là được! Ban đầu con cưới con gái ta, đừng nói là thân nhân, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không có."
Nhiếp Hoài Lễ trong nháy mắt không lời chống đỡ.
Trực tiếp K.O (Knock out)!
Nhiếp phu nhân vội vã giảng hòa, "Cha, Hoài Lễ cũng là vì Vô Ưu mà cân nhắc, dù sao kết hôn cũng là đại sự! Đúng rồi, còn có Đường Đường nữa, hay là đợi ngày mai Đường Đường tỉnh rồi, chúng ta hỏi ý kiến của thằng bé một chút? Dù sao Tư tiên sinh biến mất nhiều năm như vậy, một mực đều không hề ở bên cạnh Đường Đường! Trẻ con dù gì cũng cần có một quá trình để tiếp nhận..."
Nhiếp phu nhân thấy cha quan tâm Đường Đường như vậy, nên mới bắt đầu “hạ thủ” từ Đường Đường.
Bà đã sớm nhìn ra, Đường Đường đối với người cha Tư Dạ Hàn đột nhiên mọc ra này, vẫn tương đối bài xích.
Nghe đến đây, sắc mặt một mực đều rất bình tĩnh của Tư Dạ Hàn, hơi có chút chấn động.
Diệp Oản Oản bén nhạy chú ý tới biểu cảm của Tư Dạ Hàn, âm thầm thở dài trong lòng.
Tạo nhiều cơ hội cho anh ấy ở cùng con trai như thế, không phải đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được phía của con trai đấy chứ?.