Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.
net
- --
Cuối cùng, dưới sự “áp bức” của cha mẹ, Diệp Mộ Phàm đành nhận mệnh mặc quần áo tử tế, thức dậy lái xe đưa Diệp Oản Oản đi.
Cũng đúng! Nàng lái xe đi một mình không an toàn! Không an toàn cho những người đi đường vô tội!!
Diệp Mộ Phàm trước tiên đưa Diệp Oản Oản đến nhà cũ Tư gia, để cho Diệp Oản Oản lấy sổ hộ khẩu từ chỗ bà nội.
"Ai mà thích được một người cháu dâu hung hãn như vậy chứ! Hù dọa cho bà nội sợ chạy cho mà xem! Em chờ đó xem, khẳng định là bà cụ sẽ đuổi em ra khỏi cửa ngay và luôn!" Diệp Mộ Phàm ghét bỏ lầm bầm.
Kết quả, 10 phút sau, Diệp Oản Oản đã đi ra, trong tay cầm sổ hộ khẩu đỏ chói, bên cạnh là một bà cụ gương mặt đầy hiền hòa.
Bà cụ ý cười đầy mặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, "Mau đi đi, đi đường nhớ cẩn thận một chút! Có cần bà nội nói tài xế đưa con đi hay không?"
"Không cần đâu bà nội, anh con đi cùng con, để anh ấy chở con đi là được rồi!"
"Được được được! "
Diệp Mộ Phàm nhìn một màn vô cùng hài hòa trước mắt, "! "
Tại sao kịch bản hoàn toàn bị lật đổ, là hắn theo không kịp được bước chân của cái thời đại này rồi sao???
!
Diệp Oản Oản liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, đoán chừng còn thừa lại một chút thời gian.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.
bygoogle || []).
push({});
"Mau mau nhanh, giúp em đi mua pháo hoa! Ngoại ô có thể đốt pháo được đấy!" Diệp Oản Oản thúc giục.
Vẫn không quên vụ này cơ à!
Diệp Mộ Phàm cắn răng, "Trọng điểm là có thể thả hay không sao? Đang giữa đêm, anh đi nơi nào mua pháo cho em bây giờ! Em không cảm thấy quá đáng đối với con “cẩu độc thân” này hay sao?"
Hắn đã tạo cái nghiệt gì mà phải đi theo nàng, bị một đường nhét thức ăn cho chó.
"Hì, ai bảo anh là anh trai em cơ chứ!" Diệp Oản Oản cười híp mắt nói, "Anh, em biết anh đối với em tốt nhất, so với anh trai ruột em còn tốt hơn! Không đúng, anh chính là anh trai ruột của em đấy!"
Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, che giấu vui mừng nơi đáy mắt, "Thật sao?"
"Đó là đương nhiên là sự thực nha!"
"Anh nhớ là gần đây có một tiệm nhỏ có thể mua được, đi thử vận may một chút đi!"
!
Cuối cùng, vận khí của bọn họ không tệ, vậy mà Diệp Mộ Phàm thực sự giúp mua được một rương pháo hoa.
Hai người chất đầy pháo hoa trong cốp sau, đi thẳng một đường đến Cẩm Viên.
"Anh, nhờ anh nhé! Sau khi em vào, anh đi đến chỗ hồ nhỏ nhé, chỗ đó thích hợp nhất! Đợi một chút, anh liền bắt đầu thả!" Diệp Oản Oản dặn dò.
"OK! Giao cho anh!"
Diệp Oản Oản giao phó xong, không đi cửa chính, vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Tư Dạ Hàn, trèo tường, lẻn vào trong từ đường phía sau hậu viên.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.
bygoogle || []).
push({});
Cẩm Viên đã từng bị nàng đập đi, sau đó sửa sang lại, trồng đầy cây ăn quả và rau cải.
Giờ phút này, mặc dù là mùa đông, Diệp Oản Oản vẫn có thể nhìn thấy không ít trái cây, thậm chí cách đó không xa còn thấy được một vườn rau cải tươi tốt.
Thổ nhưỡng nơi này, trồng trọt cũng tốt quá đấy chứ!
Xem ra khoảng thời gian này nàng không có ở đây, Hứa quản gia quản lý cực kỳ có tâm, vườn tược cây cối tốt tươi, một khung cảnh thật thanh bình an nhiên.
"Người nào ——??"
Diệp Oản Oản đang đi dạo khắp nơi, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng quát đầy nghiêm nghị, sau đó là tiếng xé gió vun vút đánh tới.
Diệp Oản Oản vươn cánh tay, đỡ lấy đòn công kích.
"Oản! Oản Oản tiểu thư!" Sau khi thấy rõ người tới là ai, Hứa Dịch mặt đầy vui mừng.
"Oản Oản tiểu thư, sao cô lại tới đây!"
"Tôi không thể tới?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
"Có thể, đương nhiên có thể rồi! Nhưng mà, làm sao! làm sao cô lại trèo tường vào?"
"Sắp sửa tới 12 giờ chính là sinh nhật của Cửu gia nhà anh rồi, tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ!"
"Ngày mai là sinh nhật của Cửu gia?"
Tư Dạ Hàn quả thật chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cho nên ngay cả Hứa Dịch cũng không biết được sinh nhật của Tư Dạ Hàn là lúc nào.
.