Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương FULL


Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Quỳnh
—————–
Cái này sao mà có ngụ ý như đang muốn nói “Bạn gái giận tôi” vậy ta!?
Ông chủ nhà cô giống như thiên thần cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian lại là người như thế này?
Thư ký cảm giác như mình quả thật đã trải qua một kiếp mới rồi.

Thời gian từ từ trôi qua, trong lúc vô tình, Diệp Oản Oản đã chờ ở bên ngoài hơn hai giờ.

Thư ký thỉnh thoảng dò đầu nhìn phòng họp, vẻ mặt rõ ràng có chút lúng túng, “Trợ lý Hứa rõ ràng nói lập tức xong mà, tại sao lâu như vậy chứ, thật xin lỗi Diệp tiên sinh… Có thể là trong hội nghị đã gặp vấn đề gì đó khó giải quyết cho nên….”
Ông chủ sẽ không phải thực sự đang giận dỗi chứ? Dù sao lần trước, ông chủ chính là người muốn trước thời hạn kết thúc hội nghị để đi ra ngoài mà.

“Không sao, công việc quan trọng, cô cũng đi làm việc của cô đi, không cần ở lại nơi này với tôi đâu.” Diệp Oản Oản tốt bụng mà mở miệng nói.

Trong tay thư ký quả thật còn có một chồng tài liệu cần giải quyết, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời mà đi trước.

Cùng lúc đó, bên trong phòng họp.

Dựa theo chương trình bình thường, hội nghị hẳn đã sớm kết thúc, kết quả chẳng biết tại sao lại kéo dài đến bây giờ.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hội nghị vẫn không có dấu hiệu muốn chấm dứt, Diệp Oản Oản không nhịn được lấy điện thoại di động ra gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn: “Anh chừng nào thì xong?”
Cô xác định mắt mình xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tư Dạ Hàn dù đang nghe nhân viên báo cáo nhưng cũng cầm điện thoại di động lên nhìn một cái.

Nhưng sau khi xem xong, tầm mắt anh liền dời đi không có bất kỳ phản ứng nào nữa.

Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.

Một lát sau, thấy hội nghị còn không có kết thúc, cô lại gửi thêm một cái nữa “Còn chưa xong sao?”
Liên tục gửi mấy cái tin nhắn đều không có phản ứng lại của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản gục xuống bàn, chậm chạp mà ấn xuống mấy chữ: “Cải trắng em hái cũng sắp hư rồi.”
Cho đến khi sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng từ trong phòng họp đi ra.

Một đám người quản lý cấp cao bị hành thê thảm cho nên dù muốn bát quái cũng không dám nhìn lên, vừa ra tới cửa tất cả đều đi hết, chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ có Hứa Dịch đi theo phía sau mà thôi.

Tư Dạ Hàn bước chân dài, mắt nhìn thẳng bước nhanh hướng phía trước đi tới, đồng thời đối với Hứa Dịch một bên phân phó “Đặt vé đi Paris chuyến tiếp theo cho tôi.”
Hứa Dịch cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn trộm Diệp Oản Oản một cái, không dám trễ nãi, liền vội vàng lên tiếng đáp lại: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi đặt vé đây!”
Dựa theo một trận tiếng bước chân lộp cộp đi ra, Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng đã ra ngoài, lập tức đứng lên, kết quả, mới vừa đứng dậy liền nghe được chuyện Tư Dạ Hàn dường như muốn ra nước ngoài đi công tác.

Diệp Oản Oản sửng sốt một chút đang muốn mở miệng, một giây kế tiếp lại truyền tới thanh âm “Rào” vang lên.

Bởi vì đứng dậy quá mau, một túi lớn đồ trong ngực cô thoáng cái đều rơi trên mặt đất.

Bên trong túi có rau cải thịt nồi lẩu, trừ cái đó ra còn có các loại vật dụng thường ngày như bàn chải đánh răng hay khăn lông, chắc là đồ cô chuẩn bị để chuyển tới nhà trọ dùng đây mà.

Nhìn thấy những vật tán loạn trên mặt đất kia, thần sắc Tư Dạ Hàn trong nháy mắt càng lạnh hơn mấy phần.

Nhưng mà, liền ở giây tiếp theo anh lại nhìn thấy…
Diệp Oản Oản chuẩn bị những thứ đồ dùng hàng ngày kia bất kể là bàn chải đánh răng hay khăn lông, khăn tắm, dép, tất cả đều là hai phần.

Một bộ màu hồng, một bộ màu xanh da trời, hơn nữa đều là nhãn hiệu mà anh thường dùng, chắc là cô đã đến Cẩm Viên tìm người giúp việc lấy giùm cô rồi.

Nhìn thấy hai phần đồ dùng hàng ngày kia, sắc mặt của Tư Dạ Hàn chớp nhoáng biến đổi, trong nháy mắt dừng bước chân lại.

Diệp Oản Oản cúi người xuống, từng món từng món đem đồ vật nhặt trở về, sau đó ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lẩm bẩm hỏi: “Anh phải đi đi công tác sao, em tới tìm anh là muốn cùng anh cùng nhau ăn mừng nha, nhưng anh…”
Tư Dạ Hàn mấp máy môi, mặt không thay đổi mà mở miệng “Không có, là Hứa Dịch phải đi công tác.”
Hứa Dịch: ” Hả?” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui