Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Hàn Thiên Vũ hoàn toàn không biết mấy câu nói của mình đã hoàn toàn giết đi Diệp Oản Oản, không yên tâm tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện tôi cùng Hâm tỷ chẳng qua chỉ là chuyện ngoài miệng mấy câu mà thôi, nhưng bạn của cậu tương đối thảm nha, một người đàn ông lại bị cậu giở trò, cậu thật sự không có đem anh ấy đi làm ra chuyện gì khó coi chứ?”
Diệp Oản Oản: “…”
Cho nên, trên người Tư Dạ Hàn những thứ vết tích kia đều là do cô làm ra sao?
Đừng nói gì nữa hãy để cho cô yên tĩnh đi.
Có thể là nhận ra được bầu không khí bên trong nhà vào lúc này không đúng lắm cho nên Hàn Thiên Vũ buông bữa ăn sáng xuống liền bỏ của chạy lấy người.
Trong lúc nhất thời, trong phòng liền chỉ còn lại có hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ biện pháp cứu mình là tông cửa xông ra ngoài hay ôm chân cầu xin sự tha thứ, cuối cùng cô vẫn không dám vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó cẩn thận từng li từng tí hướng về phía Tư Dạ Hàn nói chuyện: “Bảo Bảo em sai rồi là em làm loạn là em làm bại hoại thuần phong mỹ tục là em khó coi?”
Xong đời rồi giờ cô phải làm sao bây giờ?
“Em biết là em vi phạm quy ước rồi, nhưng dù sao con người cũng không phải là thánh hiền, chẳng ai hoàn mỹ cả cho nên cũng khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, em…” Diệp Oản Oản quả thực không nghĩ ra lý do gì nữa, sau đó nói một câu: “Người em thích nhất là anh nha, anh là trái tim nhỏ của em mà! Cho nên, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa được không?”
Con ngươi Tư Dạ Hàn chứa đựng ánh sáng lạnh cùng ý cười châm biếm hướng về phía cô nhìn một cái, ý tứ rất rõ ràng là không chấp nhận điều cô đưa ra.
Diệp Oản Oản cũng biết chuyện lần này quả thật gây ra hậu quả rất lớn, giơ tay lên nói: “Em thỉnh cầu được khiếu nại, tối hôm qua Hàn Thiên Vũ cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt muốn để cho em có thể biết một vài người ở trong giới giải trí này, cho nên mời em cùng nhau đi tới một buổi tụ tập, địa điểm để tổ chức mấy bữa tiệc như vậy Bảo Bảo anh cũng hiểu rồi mà, không thể tránh được việc phải uống chút rượu, em vốn là nghĩ giả làm bộ làm tịch duy trì bộ dạng là người không biết uống, nhưng em cũng không nghĩ tới tửu lượng của em lại kém như vậy, không cẩn thận liền uống say chuyện sau đó em thật không có ấn tượng gì cả, em cũng không biết tửu lượng của em kém như vậy nha.”
Thấy Tư Dạ Hàn vẫn là thờ ơ không động lòng, Diệp Oản Oản nói tiếp: “Bảo Bảo a, nếu không anh xem thế này được không bắt đầu từ hôm nay, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu em sẽ làm gối ôm bên cạnh anh, khi nào anh buồn ngủ em sẽ ở đó, có được không?”
Tư Dạ Hàn liếc cô một cái, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng mở miệng nói: “Nhốt em khóa ở trên giường há chẳng phải là dễ dàng hơn sao?”
Diệp Oản Oản nghe xong nhất thời trái tim thật lạnh, vì sinh tồn, vắt hết óc nói: “Chuyện anh muốn làm kia vẫn là có khác biệt nha, nếu chỉ nhốt em rồi khóa em ở trên giường rất không thú vị a vì anh chỉ có thể nhìn em khi ở nhà thôi, còn nếu anh mang theo em làm gối ôm thì anh có thể thấy em ở nhiều nơi nha ví dụ như nhà trọ, phòng làm việc, trong nhà hay ngay cả trên xe nữa, anh nói xem có đúng không?”
Tư Dạ Hàn: “…”
Diệp Oản Oản từ từ mà tiến tới gần Tư Dạ Hàn: “Anh đừng nên tức giận nữa mà có được hay không! Em mặc dù uống say có chút mất khống chế, nhưng đối với những khác người căn bản không có chút dị tâm nào, cuối cùng người mà em mang về nhà náo loạn một hồi trên giường chỉ có Bảo Bảo anh một mình anh mà thôi a! Em coi như say rượu mất lý trí, cũng chỉ cùng anh làm loạn thôi mà! Coi như là uống rượu say, không có có ý thức, nhưng đây cũng là bản năng sâu tận xương tủy của em nha! Điều này nói rõ là em đối với Bảo Bảo anh là chân thành a!”
Khóe miệng Tư Dạ Hàn hơi hơi co quắp một cái.
Diệp Oản Oản thấy sắc mặt của anh như có chút dãn ra, lập tức thuận theo leo lên chân ngồi rồi nói: “Em biết Bảo Bảo là người tốt nhất mà!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Anh có nói muốn tha thứ cho cô sao?
Tư Dạ Hàn nắm chiếc cằm thon của cô, có vẻ nguy hiểm mà ép tới gần, từng chữ từng chữ mà mở miệng: “Diệp Oản Oản, em thật cho là anh dễ gạt như vậy sao?”
Diệp Oản Oản thuận theo cái tư thế này ngay trên gò má của Tư Dạ Hàn hôn một cái: “Không có không có! Bảo Bảo anh là người anh minh thần vũ! Anh một chút cũng không dễ lừa bịp! Anh chẳng qua là thương em yêu em không nỡ bỏ em mà thôi!”
Tư Dạ Hàn: “…”.