Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Diệp Oản Oản chần chừ một phen, rốt cục mở miệng: “Uhm, chuyện là như vậy, trước kia vì Cố Việt Trạch đồ cặn bã nam đó mà quan hệ giữa em cùng ba mẹ em một mực luôn căng thẳng không hòa hợp, lần này quay lại Diệp gia, em đã cùng ba mẹ em nói rõ vì để cho bọn họ yên tâm, tin tưởng em thực sự đã nghĩ thông suốt cho nên chuyện giữa hai chúng ta em cũng nói với bọn họ rồi…”
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, vừa quan sát thần sắc của Tư Dạ Hàn, vừa tiếp tục mở miệng: “Cộng thêm hai chúng ta lui tới đến bây giờ cũng hơn hai năm rồi, cho nên, anh có muốn hay không… Cùng em trở về… Gặp ba mẹ em một chút.
”
Điều cô lo lắng nhất chính là một ngày nào đó chuyện của mình và Tư Dạ Hàn ngoài ý muốn bị ba mẹ cô phát hiện, lấy thái độ của Tư Dạ Hàn đối với ba mẹ cô, cộng thêm chuyện vạn nhất ba mẹ biết rõ mình ban đầu là bị cưỡng bách, hậu quả này cô quả thật là không dám tưởng tượng…
Cho nên cô nhất định phải nghĩ mức độ đến xấu nhất mà chuyện này có thể phát triển được sau đó nghĩ đến phương pháp lưỡng toàn giải quyết chuyện này.
Nếu như Tư Dạ Hàn đồng ý hơn nữa còn nguyện ý phối hợp vậy thì không thể tốt hơn nữa…
Diệp Oản Oản nói xong trong nháy mắt, không khỏi có cảm giác âm thanh huyên náo chung quanh tất cả đều không còn nữa, toàn bộ sự chú ý đều của cô hiện giờ chỉ có phản ứng của người đàn ông đối diện mà thôi.
Tư Dạ Hàn bưng ly rượu ngón tay dừng lại một chút, bởi vì ánh sáng nơi quầy rượu không đủ nên cô nhìn mặt của anh cũng không quá rõ ràng.
Thời gian một giây đồng hồ một giây đồng hồ một trôi qua…
“Không thể được sao?” Diệp Oản Oản thấy vậy, con ngươi tịch mịch hơi buồn rầu, trên mặt một mảnh buồn bã: “Tư Dạ Hàn… Em đối với anh mà nói… Có phải chỉ là một món đồ chơi mà thôi hay không? Anh không vui liền giam dữ em, nếu anh vui vẻ thì để cho em đi ra ngoài bay mấy vòng…
Em biết anh có khả năng không quá vui vẻ nếu em cùng người khác lui tới thân thiết, thậm chí là ba mẹ của em… Nhưng là… Thái độ của anh như vậy sẽ làm ba mẹ em tưởng tượng theo chiều hướng không tốt có thể sẽ cho là em bị người xấu bắt đi, hoặc xấu hơn nữa có thể nghĩ đến chuyện em bị giam cầm bao nuôi…”
Tư Dạ Hàn trầm sắc mặt, chỉ thấy cô càng nói càng ủy khuất, tựa hồ cũng muốn khóc, sau đó nghe cô tiếp tục nói: “Bọn họ là ba mẹ của em, cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh, chẳng lẽ anh chỉ muốn cùng em vui đùa một chút, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng em kết hôn sao?”
Nghe được hai chữ “Kết hôn”, vẻ mặt lạnh giá của Tư Dạ Hàn dường như có chút chấn động nhỏ không thể nhận ra trong nháy mắt, ngay sau đó, rốt cuộc mở miệng nói: “Có thể.
”
Tư Dạ Hàn tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời bắt đầu vui vẻ hơn tiến tới hỏi: “A! Thực sự có thật hay không vậy? Vậy anh đến lúc đó có thể biến thành một gương mặt khác, để cho mình xấu xí một chút, a không phải ý em không phải thế đâu, ý em là thoạt nhìn hiền lương thục đức, a không, ý của em là… Thoạt nhìn an toàn một chút có được hay không?!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Sắc mặt Tư Dạ Hàn mới vừa hòa hoãn mấy phần nhất thời giống như gió bắc gào thét, âm thanh cũng lạnh đến đóng băng, từng chữ từng chữ mà mở miệng: “Anh nhìn rất không được sao?”
Diệp Oản Oản vội vàng đem đầu lắc như đánh trống đáp: “Làm sao như vậy được! Chẳng qua là anh cũng biết nha, từ khi em quen Cố Việt Trạch sau đó, ba mẹ em một mực lo lắng em bị lừa, người quá tuấn tú quá có tiền đều sợ em khống chế không dừng được, sợ đối phương sẽ vứt bỏ em hoặc là vượt quá giới hạn cái gì đó, huống chi em hiện tại lại có thể tìm được một phú khả địch quốc toàn thế giới như anh nữa chứ!
Nếu em trực tiếp nói cho ba mẹ em biết, bọn họ phỏng chừng sẽ lo lắng đến ngủ không yên!
Cho nên, hiện tại em chỉ có năng lực để cho bọn họ hoàn toàn yên tâm trước, em vẫn không thể trực tiếp nói cho ba mẹ em biết thân phận thật của anh… Cho nên… Không thể làm gì khác hơn là ủy khuất anh một chút á…”
Tư Dạ Hàn tựa hồ là bị chọc cười nhưng vẫn ung dung nhìn lấy cô: “Em muốn an toàn sao?.
”
Diệp Oản Oản lôi điện thoại di động ra, từ bên trong đưa ra một tấm hình nói: “Uhm, không sai biệt lắm thì anh chỉ cần như loại trình độ này là được rồi…”