Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Windy
————————————-
Thập Nhất cũng đã tuyệt vọng, hoảng sợ mà phát hiện ra điểm này.
Hắn làm sao cũng không thể tin tưởng được, cô gái xinh đẹp dịu dàng như Diệp tiểu thư lại đột nhiên hóa thành sát thần, đáng sợ đến mức này.
Đây cũng không phải giống như chuyến đi nước B như lần trước, tất cả đều là diễn.
Biểu tình của tất cả mọi người đều một dạng mơ hồ, hoàn toàn không thể tin tưởng người trước mắt cùng người thường ngày yểu điệu, nũng nịu là cùng một người.
Trước khi một kích trí mạng của Diệp Oản Oản rơi xuống, Hứa Dịch vội vàng vọt đến trước người Thập Nhất, “Oản Oản tiểu thư! Không được!”
Diệp Oản Oản dừng chân lại, ánh mắt trống rỗng hướng về Hứa Dịch bình tĩnh nhìn một cái, tạm thời dừng lại công kích của mình.
Hứa Dịch thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Oản…”
Nhưng mà, lời còn không nói ra khỏi miệng, đã bị một cước đạp bay ra ngoài.
Hứa Dịch nặng nề mà ngã ở gần Lưu Ảnh cách đó không xa.
“Hứa Dịch! Đáng chết…”
Mắt thấy ánh mắt của Diệp Oản Oản lạnh lẻo nhìn mình chăm chú, từng bước từng bước tới gần mình, Thập Nhất toàn thân lạnh giá, giống như ngâm trong hầm băng.
“Quét ——” Cô không cần bất kỳ vũ khí nào, tay chân của cô, thân thể của cô chính là vũ khí sắc bén nhất.
Bàn tay như lưỡi dao sắc bén đánh tới, Thập Nhất gắt gao cắn răng, chỉ có thể gắng gượng đứng lên, gắng gượng đỡ một chiêu, chặn lại một đòn đáng sợ kia.
Hai người lần nữa dây dưa đánh vào một chỗ…
Nghiêm túc mà nói, là một mình Diệp Oản Oản công kích Thập Nhất, Thập Nhất chỉ có thể phòng thủ tìm đường sống.
Khí lực bạo phát lúc sắp chết không thể chống đỡ được bao lâu, Thập Nhất dần dần bắt đầu liên lục lộ ra sơ hở, không chịu đựng được, mà trên người cô gái sát ý lại càng ngày càng nặng, một kích trí mạng trực tiếp thẳng hướng vị trí trái tim của hắn đánh tới…
Thập Nhất lay động mà đứng tại chỗ, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…“Oản Oản tiểu thư!”
Cách đó không xa Hứa Dịch kinh hoảng thất thố mà hô to, “Thập Nhất!”
Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng sắc mặt cũng đại biến…
Ngay lúc này, đột nhiên một tràng tiếng xé gió đâm nghiêng bên trong đánh tới, một cổ uy áp to lớn cùng sát ý trên người cô gái đụng vào nhau.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt này ngừng lại.
Ngoài dự đoán cảu Thập Nhất cảm giác xương vỡ vụn cũng không có truyền tới.
Hắn mồ hôi lạnh nhễ nhại, mở mắt, chỉ thấy một bóng người cao lớn thon dài chẳng biết xuất hiện lúc nào, đang đứng ngược sáng ở nơi đó, bàn tay vững vàng nắm lại cổ tay của Oản Oản, chặn lại một kích trí mạng kia.
Toàn thân của Tư Dạ Hàn từ trên xuống dưới giống như mang theo băng tuyết nơi cực hàn, ánh mắt âm trầm quét mắt nhìn đám thuộc hạ nằm một chỗ, chợt nhìn chăm chú cô gái trước mắt, sắc mặt băng lạnh đến cực hạn.
“Cứu… Cửu gia…” nhất thời tất cả đám người Hứa Dịch đều hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản hơi dừng lại, nhìn bàn tay đang bóp cổ tay mình, ngay sau đó thuận theo hơi lạnh bàn tay, nhìn về phía người đàn ông trước mắt, trong con ngươi đen trầm trống rỗng, phản chiếu bóng dáng Tư Dạ Hàn.
Cô dường như rất ghét cảm giác bị giam cầm như vậy, chân mày nhất thời nguy hiểm nhíu lại.
Đám người Hứa Dịch thấy vậy tim đều nhảy đến cổ rồi, “Cửu gia! Ngài cẩn thận! Oản Oản tiểu thư cô ấy không đúng lắm…”
Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú Oản Oản một thân sát khí trước mắt, đáy mắt như nổi lên sóng ngầm dữ dội, cơ hồ là dùng hết tất cả khí lực mới chế trụ được cơn tức giận muốn bùng nổ trong lồng ngực, ở dưới ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của cô, cổ tay đột nhiên dùng sức, một giây kế tiếp, liền đem thân thể mềm mại của cô đè ở trong ngực mình, từng chữ từng chữ vô cùng lạnh giá gằn xuống:
“Anh có phải đã cảnh cáo em là không được đánh nhau hay không!?” Đăng bởi: admin