Edit: Như Ý
—————————
Bờ môi mang hơi lạnh nhẹ nhàng dán lên, ôn nhu tinh tế mút vào… Nương theo đó cánh tay bên hông càng thêm ôm chặt, sức hôn cũng càng ngày càng nặng, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, hấp thu mỗi một tấc ngọt ngào… So sánh với lúc đầu, hoàn toàn chỉ tuân theo bản năng, điên cuồng hung ác, nụ hôn của anh càng ngày càng kỹ xảo, đôi môi nhỏ mang hơi lạnh, hoàn mỹ gần trong gang tấc, không một chút tỳ vết, thời điểm thở dốc động tình, quả thật là khiến cô thần hồn điên đảo… Trong lúc nhất thời, khí tức mát lạnh chỉ thuộc về Tư Dạ Hàn ùn ùn kéo đến, đưa cô rời khỏi thế giới này, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại có bọn họ… Không biết qua bao lâu, nụ hôn này rốt cục cũng kết thúc… Ngón tay của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng mơn trớn ở trên tóc cô, đáy mắt tràn đầy tâm tình mà cô nhìn không hiểu.
Diệp Oản Oản nhìn chăm chú anh trước mắt, có chút ngẩn ra, “Ây… Sao… Thế nào?” Đang êm đẹp tự dưng không nói gì hôn liền hôn? Đều không nhắc trước thông báo một chút..
“Vậy… em thì sao?” Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nói ba chữ.
Diệp Oản Oản vốn là bị hôn đến chóng mặt, nghe lời này, một mặt mê mang, “Em cái gì?”
Tư Dạ Hàn không hề chớp mắt, tập trung nhìn vào cô, “Em, yêu anh sao?”
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời ngẩn ra.
Thật ra thì, ngay từ đầu cô sở dĩ khẩn trương dẫn anh đi gặp cha mẹ, hoàn toàn là sợ hãi vạn nhất làm hỏng, cha phản đối mảnh liệt, làm anh tức giận sẽ thương tổn tới cha mẹ.
Dù sao lấy tính tình của anh trước đây, loại tình huống này rất có thể xảy ra.
Nhưng là bây giờ… Trong lúc vô tình cô lại tin tưởng, người trước mắt, sẽ không thương tổn đến mình và những người bên cạnh.
Nhưng hôm nay, cô vẫn cố gắng trả lời cha mẹ, muốn để cho cha mẹ tiếp nhận anh… Bây giờ thì mình, đối với Tư Dạ Hàn… Diệp Oản Oản đang thất thần, Tư Dạ Hàn đột nhiên cất bước, đi vượt qua cô, “Đi theo anh.”
“À? Đi đâu?” Diệp Oản Oản mê mang nghiêm túc đi theo.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn dẫn cô tới gác xếp tầng chót.
Thấy Tư Dạ Hàn đưa cô tới đây, Diệp Oản Oản nhất thời sững sốt.
Đây không phải là cấm địa Cẩm Viên sao? Kiếp trước ngay cả cô cũng không cho phép bước vào nơi này… Tư Dạ Hàn mang cô tới nơi này làm gì?
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Diệp Oản Oản đứng ở cửa, tò mò đảo mắt nhìn một vòng.
Bên trong bày một chút đồ gia dụng cổ xưa, hai hàng giá sách đầy ắp, chính giữa là một cái bàn gỗ để đọc sách.
Tư Dạ Hàn đi tới trước mặt bàn đọc sách ngồi xuống, mở một cái ngăn kéo trong đó, ngay sau đó, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc(bội).
Nghiêm chỉnh mà nói, là nửa miếng ngọc.
Bởi vì miếng ngọc kia chỉ có một nửa.
Ngón tay thon dài của Tư Dạ Hàn cầm lấy nửa miếng ngọc kia, đưa tới trước người của cô.
Diệp Oản Oản mặt đầy hoài nghi nhận lấy, hoàn toàn không biết Tư Dạ Hàn muốn làm cái gì, cho cô miếng ngọc này là có ý gì, “Đây là cái gì?” Trong ánh sáng mờ tối, âm thanh Tư Dạ Hàn thanh liệt vang lên trên lầu không chút cản trở: “Nửa miếng ngọc này, có thể điều động một ít nhân thủ, thời điểm gặp phải nguy cơ hãy sử dụng, bất quá, bọn họ chỉ nghe lệnh của anh, nửa miếng ngọc này em chỉ có thể sử dụng ba lần, trừ phi khẩn cấp, không nên tùy tiện sử dụng.”
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn vào miếng ngọc tạo hình đơn giản, màu xanh ngọc bích, có vẻ xưa cũ.
Quả nhiên Tư Dạ Hàn còn có thế lực âm thầm bí ẩn, hơn nữa những người này chỉ trung thành với một mình Tư Dạ Hàn, phỏng chừng đến Hứa Dịch cũng không biết sự hiện hữu của bọn họ, nhưng bây giờ, anh lại nói cho mình biết, hơn nữa còn cho mình quyền điều động….