Editor: Hyna Nguyễn
————————————-
Chỉ bất quá, người này mới vừa mắng ra miệng, tà mị đạo sĩ phất cây phất trần lên, lại giống như diễn sinh tay chân, trong lúc hời hợt đó, liền đem vài tên ám vệ đánh đến hộc máu.
“Anh nhìn một chút đi, bần đạo coi có đúng hay không a, tôi nói các anh có họa sát thân, các anh tại sao lại không tin đây?” Tà mị đạo sĩ lắc đầu thở dài.
“Tìm chết a!”
Nguyên Sinh sắc mặt âm trầm phảng phất có thể chảy ra nước, bỗng nhiên bước ra một bước, hướng về phía tà mị đạo sĩ tấn công tới.
Thực lực của Nguyên Sinh, không phải là vài tên ám vệ phổ thông trong phân đội ám tứ có thể so sánh được, ra tay ác độc quả quyết, như muốn lấy mạng của tà mị đạo sĩ.
“Tiểu bằng hữu, anh cũng có họa sát thân a!” Tà mị đạo sĩ nhìn chằm chằm Nguyên Sinh đang vọt tới phía mình, mở miệng nói.
Nguyên Sinh đương nhiên cũng không thèm phản ứng lại câu nói mà vị đạo sĩ kia nói đến mình, mấy bước liền tới đến trước người tà mị đạo sĩ.
“Quỳ xuống.
” Tà mị đạo sĩ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt hướng về hai đầu gối của Nguyên Sinh nhấn một ngón tay xuống.
Cái tà mị đạo sĩ này, tốc độ xuất thủ nhanh đến cực hạn, ngay cả chính Diệp Oản Oản, lại cũng không có thể sử dụng bằng mắt thường mà nhìn rõ ràng được.
“A…!”
Ngay sau đó, Nguyên Sinh kêu lên một tiếng thảm thương, cùng lúc đó, ùm một tiếng quỳ rạp xuống dưới chân tà mị đạo sĩ.
“Ông…”
Giờ phút này, Nguyên Sinh nhìn về phía tà mị đạo sĩ, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Cái tà mị đạo sĩ này, hắn từ lúc sinh ra tới nay, từng thấy qua bao nhiêu là nhân vật kinh khủng nhất, nhưng quỹ đạo ra tay của người này hắn cũng không nhìn thấy chút nào cả!
“Hiểu lầm hiểu lầm…” Âm thanh khẽ run của Nguyên Sinh phát ra, nhất thời nhượng bộ, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, đắc tội với thứ người như vậy không có chỗ tốt gì a.
“Ồ, nguyên lai là hiểu lầm à? Vậy, tới, giúp tôi đem giày lau sạch đi?” Tà mị đạo sĩ mặt đầy nụ cười hiền lành.
“Chuyện này…”
Nguyên Sinh cắn răng…
Đáng chết! Cuối cùng, Nguyên Sinh dùng ống tay áo đem nước miếng trên chân tà mị đạo sĩ lau sạch sẽ.
Người trước mắt này tuyệt đối không phải là người mà hắn đắc tội nổi…
“Có thể rồi sao…” Nguyên Sinh hỏi.
“Làm phiền anh đưa tiền coi bói cho tôi.
” Tà mị đạo sĩ cười, tiếp tục mở miệng nói.
“Được…” Nguyên Sinh hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra mấy tờ tiền giấy mới tinh, đưa cho tà mị đạo sĩ.
“Ừ… Không đủ, một người một ngàn, các anh nhiều người như vậy… Liền như vậy đi, bớt cho anh đi, mười ngàn.
” Tà mị đạo sĩ suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
“Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy…” Nguyên Sinh lắc đầu.
“Không có tiền mặt?” Tà mị đạo sĩ thành thạo từ trong ngực lấy ra máy POS: “Ủng hộ quẹt thẻ chuyển tiền.
”
Vẻ mặt của mọi người: “…”
Một bên, Diệp Oản Oản quan sát cái tà mị đạo sĩ kia, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nguyên bản, cô cho là cái tà mị đạo sĩ tướng mạo anh tuấn này cùng với Nhiếp Vô Danh đều là chỉ làm thầy bói bình thường mà thôi.
Vạn vạn lần không nghĩ tới, thân thủ của đạo sĩ này, lại càng kinh khủng như vậy, làm cho Nguyên Sinh ở trong tay hắn hoàn toàn là bị trêu đùa, thậm chí ngay cả sức phòng thủ … Không, liền tư cách trả đũa cũng không có!
“Đám người này, còn có Nhiếp Vô Danh, rốt cuộc có lai lịch gì a…” Diệp Oản Oản trong lòng hiếu kỳ.
Nhớ đến thời điểm thọ yến của ông nội, cô từ trong sạp nhỏ của Nhiếp Vô Danh mua một món đồ giá một trăm đồng, nhưng lại có thể mua được một chế phẩm xương thú vô cùng trân quý, khi đó cô còn cho là mình có vận khí tốt mua thấp bán cao, bây giờ xem ra, đám người này, tuyệt không giống như là mặt ngoài đơn giản như vậy.
Giờ phút này, Nguyên Sinh lấy thẻ ra, dùng máy POS của tà mị đạo sĩ quét qua mười ngàn đồng.
Thành viên ám vệ phân đội ám tứ còn sót lại, nhìn lấy tà mị đạo sĩ, từng người sợ đến run tim mất mật, phảng phất như thấy quỷ vậy, bọn họ chưa từng nghe nói qua, Đế đô lại có nhân vật khủng bố như vậy…
“Chúng ta đi thôi!”
Nguyên Sinh bây giờ làm gì còn có tâm tình mà ăn mừng chứ, hướng về mọi người phân đội ám tứ vẫy tay, xoay người rời đi, không muốn ở lại cái địa phương này lâu hơn một giây nữa.
.