Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————————-
“Em đã về rồi!”
Diệp Oản Oản trở lại Cẩm Viên, mới vừa vào cửa liền thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trên đầu gối để một laptop.
Thấy Tư Dạ Hàn ngồi ở phòng khách, Diệp Oản Oản có chút hoài nghi: “Ai? Bảo Bảo, anh làm sao lại ngồi ở chỗ này không vào phòng à?”
Tư Dạ Hàn đang muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Oản Oản đã đặt mông đi qua ngồi xuống: “Lần trước là lấy lý do ánh sáng tốt, lần này không phải lại là muốn nói phong thủy của phòng khách được đi a? Không cần khẩu thị tâm phi á! Em biết anh chính là đang cố ý chờ em a!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Cô cũng không biết chuyện gì đang thay đổi a, rõ ràng lúc trước sợ hãi Tư Dạ Hàn như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy anh liền không nhịn được nói ra mấy câu đùa giỡn.
Diệp Oản Oản đang muốn tiếp tục nói giỡn, phát hiện thể lực chống đỡ hết nổi, bụng nhanh như chớp kêu lên, nhất thời ôm bụng gào thét bi thương: “Bảo Bảo, em đói ~ ”
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái bên cạnh một, sau đó, cúi người tại trên khóe miệng của cô hôn một.
Diệp Oản Oản nhất thời ho nhẹ một tiếng: “Híc, không phải là loại đói bụng này rồi, là thực sự đói bụng a!”
“Không có đồ ăn sao?”
“Cái loại tụ họp này có thể ăn cái gì a!” Diệp Oản Oản lầu bầu.
Một đêm chỉ ngồi nghe hết toàn bộ những điều suy nghĩ linh tinh của Cung Húc mà thôi.
Tư Dạ Hàn vẫy tay đem người giúp việc kêu qua.
Rất nhanh phòng bếp bên kia liền bưng tới một bàn bữa ăn khuya nóng hổi, hoành thánh, bánh bao, sủi cảo đủ loại đều có.
Từ lúc ra khỏi cửa đều nơm nớp lo sợ, đến bây giờ trở lại còn có bữa ăn khuya nóng hổi chờ lấy, Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật là giống như đang nằm mộng.
Chỉ cần đem đại ma đầu chăm sóc cho tốt, cuộc sống của cô sẽ vô cùng tốt hơn, đại ma đầu không ghen hết thảy đều dễ nói chuyện a.
Tâm tình Diệp Oản Oản đang vui mà ăn khuya, nhân tiện cho Tư Dạ Hàn ăn mấy miếng, thanh âm nhắc nhở của WeChat như là bom nổ đinh đinh đinh không ngừng mà vang lên.
Đúng như dự đoán, lại là Cung Húc tên kia phát tới.
[ Cung Húc: Diệp ca, anh rốt cuộc là lúc nào để cho tôi thấy mứt hoa nhỏ? ]
[ Cung Húc: Diệp ca, anh có phải không yêu tôi rồi hay không hả?
[ Cung Húc: Nếu không anh vì cái gì cũng không an bài công tác cho tôi? ]
[ Cung Húc: Diệp ca anh có phải muốn đóng băng tôi hay không, đuổi tôi ra khỏi giới này… ]
Diệp Oản Oản nhìn đến không còn gì để nói, toàn bộ giới giải trí ai có bản lĩnh có thể đuổi đại thiếu gia như hắn ra khỏi giới chứ?
[ Diệp Bạch: Kịch bản bộ phim tiếp theo của cậu tôi đã chuẩn bị rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi.
]
Diệp Oản Oản thật nhanh trả lời một câu, sau đó vội vàng mở chế độ rung.
Lịch sử đen tối của Cung Húc quá nhiều, danh tiếng kém không đành lòng nhìn thẳng, nghĩ muốn tẩy trắng quả thật là chuyện không thể nào.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chỉ có giải quyết trên vấn đề căn bản mà thôi, để cho hắn có một bộ tác phẩm xem được đưa ra công chiếu.
Dù sao diễn viên căn bản nhất vẫn là diễn xuất.
Đối với một người nghệ sĩ mà nói, nghệ sĩ tự thân mới là phương thức giao tiếp tốt nhất.
Bất quá, để có một bộ tác phẩm đem ra coi được, đối với Cung Húc mà nói cái này độ khó cũng đủ đáng sợ.
Cho dù bắt đầu từ bây giờ bù lại, thì trong một khoảng thời gian ngắn để cho kỹ thuật diễn xuất của Cung Húc có thể bay vọt về chất trên căn bản là không thể nào, như thế, cũng chỉ có trước tiên bỏ công sức trong việc chọn kịch bản, vừa vặn, cô biết một bộ phim có kịch bản phi thường thích hợp với diễn xuất của Cung Húc.
Nếu như tiến độ kịch bản thuận lợi, Cung Húc mới có khả năng nhỏ nhoi xoay ngược lại…
Tư Dạ Hàn nhìn thấy điện thoại di động của Diệp Oản Oản không ngừng vang lên, hơi nhíu mày.
Diệp Oản Oản thấy vậy bận rộn đem điện thoại di động thu lại, thề son thề sắt mà mở miệng nói: “Hiện tại ở trong giới giải trí người ăn no không có chuyện làm, liền truyền scandal đủ loại làm bậy cái gì đó, thật sự là quá nông cạn, Bảo Bảo anh yên tâm, em cùng bọn họ cũng không giống nhau a!”
Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm liếc cô một: “Ồ? Em ở nơi nào không giống nhau?”
Diệp Oản Oản ôm lấy chén cơm: “Em ăn không đủ no!”
Tư Dạ Hàn: “…”.