Edit: Vân Vân Beta: Windy
………………………………………………
“Được, cha, con lập tức đi làm ngay!” Diệp Y Y lập tức đáp lại.
Thực ra ban đầu cô vẫn còn oán hận Diệp Thiệu Đình nhẫn tâm đến ngay cả cô là con gái ruột cũng không nhận, hiện tại ngược lại vô cùng vui mừng.
Nếu không phải là Diệp Thiệu Đình từ bỏ mình và mẹ, cô bây giờ cũng sẽ không là thiên kim tiểu thư duy nhất của Diệp gia cũng là người thừa kế duy nhất!
Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, chỉ với hai phế vật này, sao xứng cùng với cô tranh đoạt gia sản?
Diệp Oản Oản, cô ngược lại là không coi vào mắt, chẳng qua là Diệp Mộ Phàm có chút khó giải quyết, hắn dù sao cũng là nam tôn duy nhất của Diệp gia, mà mẹ lại chỉ có một đứa con gái là cô, khó có thể đảm bảo ngày nào đó ông nội bà nội vì con cháu sẽ lại đem hắn tìm về.
Hiện tại không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm lại có thể chính mình lộ ra nhược điểm đưa tới cho cô.
Ông bà nội căm ghét nhất chính là hành vi tổn hại lợi ích gia tộc, chỉ là ăn trộm cơ mật công ty còn tiết lộ cho địch thủ cạnh tranh, một điểm này cũng đủ để cho hắn đời này không trở về Diệp gia được nữa, không trở về được công ty!
A, lần này, cô ngược lại phải cám ơn Trầm Mộng Kỳ, cho cô cơ hội tốt như vậy…
…
Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Diệp Mộ Phàm bởi vì không yên tâm, cho nên một mực chờ đợi tin tức của Trầm Mộng Kỳ.
” Anh Mộ Phàm! Thành công! Em đã lấy được hạng mục Hào Quang!”Sau khi nghe được lời nói của Trầm Mộng Kỳ, Diệp Mộ Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, “Thực sự sao? Quá tốt! Chúc mừng em, Mộng Kỳ!”
Trầm Mộng Kỳ chịu đựng ác tâm và khinh thường, y như là chim non nép vào người vậy, nhào vào trong ngực của Diệp Mộ Phàm, “Mộ Phàm, lần này là nhờ có anh! Em thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới tốt! Em cảm thấy đời này chỉ lấy thân báo đáp cũng không đủ, em muốn đời sau, kiếp sau sau nữa đều cùng chung một chỗ với anh!”
“Em a…” Nhìn cô gái mình yêu lộ ra vẻ mặt vô lo đầy vui vẻ, Diệp Mộ Phàm đáy mắt tràn đầy cưng chìu, quả thật là muốn mang toàn bộ của hắn dâng lên cho cô.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Cho em ăn mừng!” Diệp Mộ Phàm mở miệng.
Trầm Mộng Kỳ nghe vậy, thần sắc có chút hơi khó xử, xin lỗi mở miệng nói, “Cái này, tối hôm nay em sợ rằng không có thời gian, ngày khác có thể không?”
Cô còn hẹn Hà Tuấn Thành cuồng hoan đây, nơi nào có công phu đối phó hắn.
Diệp Mộ Phàm mặc dù có chút thất vọng, vẫn là mở miệng nói, “Đương nhiên là có thể, chờ chừng nào em rảnh thì đi, tối nay công ty nhất định phải mở tiệc ăn mừng, là anh sơ sót!”
“Mộ Phàm, anh thật tốt! Em đây đi trước đây! Ngày mai gặp!”
Trầm Mộng Kỳ vừa xoay người, Diệp Mộ Phàm từ sau lưng kéo tay cô, gọi lại, “Mộng Kỳ, chờ một chút…”
“Thế nào?”
Mộ Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn tinh xảo, thần sắc tựa hồ có hơi khẩn trương, một hồi lâu sau, từ trong túi lấy ra một dây chuyền màu bạc, “Cái này… Là anh thiết kế cho em…”
Chỉ thấy trên sợi dây màu bạc treo một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt, nhìn qua ảo mộng đẹp vô cùng, chẳng qua là chất liệu vô cùng thông thường.
Trầm Mộng Kỳ nhìn một liền biết dây chuyền này chẳng qua là hàng tiện nghi rẻ tiền, trong lòng tràn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng là trên mặt một trận kinh hỉ, “Oa, thật là đẹp mắt! Là cho em sao?”.