Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————————————–
Mặt trời chậm rãi hạ xuống, sắc trời càng ngày càng mờ.
Đảo mắt đã hơn hai giờ đi qua, xung quanh đã là một mảnh đen nhánh.
Địa phương quỷ quái này trước không thôn sau không tiệm, trên núi là một mảnh nghĩa trang, u ám, lạnh buốt.
Hà Tuấn Thành xoa xoa đôi bàn tay của mình, khẽ nguyền rủa một tiếng, không biết đây là lần thứ mấy gọi điện thoại qua cho Diệp Mộ Phàm nữa nhưng hắn vẫn phải gọi: “Diệp thiếu, cậu chạy xe đã tới chưa? Sẽ không phải lại bị hư trên đường đấy chứ? Nếu không tôi đi đón cậu nhé!”
“Nhanh nhanh thôi, còn có năm phút nữa là đến rồi!”
Mới vừa rồi hắn cũng nói năm phút! Tiểu tử này rõ ràng là cố ý đùa giỡn hắn a!
Hà Tuấn Thành giận đến thiếu chút nữa trực tiếp chửi tục: “Vậy tôi ở trong xe ngay trước bảng hướng dẫn, cậu trực tiếp đi tới bên này là được a!”
“Được, biết rồi!”
Diệp Mộ Phàm cúp điện thoại, rượu vang uống gần nửa bình, tạp chí cùng một nhóm tài liệu cũng đã xem xong, lúc này rốt cục mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Sau một tiếng, Diệp Mộ Phàm rốt cuộc ngồi trên một chiếc xe taxi, lững thững đi tới.
Hà Tuấn Thành suốt ruột đã đợi Diệp Mộ Phàm bốn giờ, cả người đều thiếu chút nữa phát điên.
Kết quả, khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm còn phải cười híp mắt tươi cười nói chuyện: “Ai nha, Diệp thiếu, cậu đến là tốt rồi! Hôm nay vận khí không tốt lắm a, trên đường xảy ra chuyện nhiều quá nha, nhưng không có gì là tốt rồi, thật tốt, thật tốt mà!”
Biết rõ Diệp Mộ Phàm là cố ý nhưng hắn vẫn không thể nói cái gì được.
Đáng chết, chờ hắn giải quyết được chuyện này thì Diệp Mộ Phàm kia nhìn hắn làm sao mà chỉnh chết hắn a!
“Bất quá, Diệp thiếu a, làm sao cậu lại hẹn nói chuyện ở nơi như này vậy, có muốn đổi một chỗ khác hay không, chọn chỗ nào đo một bên uống ít đồ một bên trò chuyện?” Hà Tuấn Thành luôn cảm thấy địa phương quỷ quái thế này thật kinh sợ.
Diệp Mộ Phàm đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, phun ra một vòng khói, rồi nói: “Chỗ này tốt vô cùng a, an tĩnh, lại không người.
”
“Được được được, chỉ cần cậu thích là được, vậy chúng ta nói chuyện chính sự đi, chỉ cần cậu chịu tiếp tục làm việc cho tôi, mỗi tháng tôi cho cậu mười ngàn, thế nào, quá ổn rồi đúng không?” Hà Tuấn Thành hấp tấp nói ra mục đích của mình.
Diệp Mộ Phàm hút một hơi khác rồi nhả khói ra, trong miệng lẩm bẩm: “Mười ngàn a…”
Thấy Diệp Mộ Phàm chần chờ, Hà Tuấn Thành một bộ ngữ khí hào sảng nới tiếp: “Như vậy đi, tôi cho cậu hai chục! Trong công ty nhân viên chính thức cũng không có cái giá này đâu!”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, thật thấp cười một tiếng.
“Vậy… Ba chục ngàn? Ba chục ngàn không sai biệt lắm với tiền lương của tôi rồi nha!” Hà Tuấn Thành một bộ ngữ khí bố thí mở miệng nơi.
A, tiền lương của hắn là ba chục ngàn, nhưng thu nhập từ danh tiếng mang đến cho hắn đâu chỉ dừng ở con số này nó gấp trăm lần đi, ba mươi ngàn này giống như tiền cho mấy đứa ăn mày đi…
Giọng điệu của Hà Tuấn Thành trầm ổn nghiêm túc mà mở miệng nói tiếp: “Diệp thiếu a, tôi biết cậu bây giờ đang trải qua thời kì không dễ dàng gì, chính cậu cũng biết tình huống bây giờ của cậu là gì a, Nhị thúc nhà cậu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sẽ không để cho cậu ra mặt.
Thành thật mà nói, cậu đi đâu cũng không lấy được cái giá này đâu, thậm chí có thể ngay cả cánh cửa công ty của người ta cũng không vào được, ba của cậu lại thiếu nợ trầm trọng, đi theo tôi, ít nhất cậu áo cơm không lo có phải không?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày: “Nói rất có đạo lý…”
Nhìn một là biết có triển vọng thuyết phục Mộ Phàm, sắc mặt Hà Tuấn Thành lập tức vui mừng: “Cậu còn muốn cái gì, có thể mở miệng nói a!”
Diệp Mộ Phàm cười khẽ, kéo giọng nói: “Tôi muốn cái gì… Anh qua đây, tôi cho anh biết!”
Hà Tuấn Thành lập tức giương mắt mà xít tới.
Diệp Mộ Phàm ném thuốc lá trong tay đi, dùng chân dập tắt lửa, sau đó, câu môi cười một tiếng, hướng về Hà Tuấn Thành nhìn lại.
Một giây kế tiếp, trong nháy mắt khi Hà Tuấn Thành đi tới trước mặt hắn, “Phanh” một tiếng vang thật lớn.
“A ——” Hà Tuấn Thành mới vừa tới gần lập tức gào thét bi thương thê thảm một tiếng, bị một quyền đập té xuống đất.
.