Thẩm Mạn Châu gật đầu liên tục: “Tôi biết, tôi đương nhiên biết đến điều đó chứ, trong giới giải trí này có người nào không biết Diệp ca anh không dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới quyền của mình chứ, nhưng Diệp ca anh chớ hiểu lầm, tôi không phải là có ý đó, tôi không muốn anh an bài cho tôi bất kỳ gì, cũng không có muốn anh sử dụng quy tắc ngầm với tôi, tôi chỉ là rất đơn thuần, rất đơn thuần…”
Thẩm Mạn Châu mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng Diệp Oản Oản chỉ cần nghe đến đó thôi đã rõ cô ấy muốn gì rồi.
Cô ấy không có ý định chơi đùa quy tắc ngầm, chỉ đơn thuần muốn ngủ với “anh” mà thôi…
Quả thật là đủ đơn thuần mà…
Thẩm Mạn Châu nói xong, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, sau đó, đưa tay đang che ở trên đai lưng của áo khoác mình nói: “Diệp tổng giám…”
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày, đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm……
Chỉ thấy, một giây kế tiếp, tay Thẩm Mạn Châu kéo một, áo khoác liền mở ra.
Bên trong Thẩm Mạn Châu lại chính là trống không, chỉ mặc một bộ đồ hết sức hấp dẫn… nội, y, tình, thú,…
Diệp Oản Oản: “…”
Trong đầu của Diệp Oản Oản giống như cuốn lên một trận sóng thần.
TMD! Em gái, cô cũng quá chủ động rồi đó?
Rõ ràng ban ngày còn đang mất tự nhiên, thế nào vào buổi tối lại đột nhiên họa phong đột biến, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Dù là Diệp Oản Oản lãnh đạm lại bình tĩnh, vào lúc này cũng trợn tròn mắt, mãnh liệt sặc ho lên.
Ngay lúc Diệp Oản Oản bởi vì quá lờ mờ bức bách mà trong đầu ong ong vang dội, thì “Lạch cạch” một tiếng ——
Cửa trước, đột nhiên truyền tới âm thanh khóa cửa mở ra, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.
Mịa nó! Xong đời cô rồi á!!!
Vào lúc này có thể tiến vào phòng, hơn nữa còn có chìa khóa trực tiếp mở cửa, chỉ có thể là một người mà thôi…
Chờ Diệp Oản Oản phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.
Tư Dạ Hàn đã cất bước đi vào, hơn nữa liếc nhìn tình huống trong phòng khách.
Diệp Oản Oản: “…!!!”
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ hình ảnh trong phòng khách, con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rút nhanh chóng, sắc mặt khó coi đến cực hạn…
Mà Diệp Oản Oản, lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất, nhặt lên cái áo khoác bên cạnh trùm lên người Thẩm Mạn Châu bao kín lại, sau đó, nhanh như mũi tên vọt tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, đưa tay ra, một bịt lại ánh mắt của Tư Dạ Hàn rồi nói: “Nhắm mắt lại!!!” (đọc khúc này có ai giống tui ko cười đau cả bụng)
“A ——” lúc này Thẩm Mạn Châu cũng phát hiện có người đi vào, sợ đến kêu lên một tiếng.
Trong phòng khách, tình cảnh hỗn loạn…
Giời ạ, đây gọi là chuyện gì a!
Diệp Oản Oản quả thực là sứt đầu mẻ trán mà, một bên đứng như chết nhìn chầm chầm Tư Dạ Hàn không cho anh mở mắt, một bên nhìn về phía Thẩm Mạn Châu mở miệng nói: “Mạn Châu, cô mặc quần áo xong, bây giờ rời đi, người này là bạn của tôi, sẽ không nói ra đâu.
”
Thẩm Mạn Châu xấu hổ tăng lên, vẫn không quên lời Cung Húc dặn dò: “Diệp tổng giám… Tôi… Tôi là thật sự là yêu thích anh…”
Em gái, chớ nói gì nữa cầu xin cô đó…
Cũng còn may là Mạn Châu còn kiêng kỵ đến chuyện trong phòng còn có người khác, nên Thẩm Mạn Châu không có chờ lâu, nói xong liền mặc quần áo tử tế, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng Thẩm Mạn Châu cũng đi rồi…
Diệp Oản Oản thiếu chút nữa hạ canxi, sau lưng mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng.
Mấy giây sau, Diệp Oản Oản nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy Tư Dạ Hàn vẫn như cũ đứng ở chỗ trước cửa, nhắm mắt lại.
Vừa nghĩ tới cảnh mới vừa rồi Tư Dạ Hàn có khả năng thấy được cái gì đó, Diệp Oản Oản dù đang sợ hãi chuyện Tư Dạ Hàn có thể tức giận đều quên sạch, bởi vì chính cô đã giận đến không chịu được nữa.
Vì vậy, bạch bạch bạch vọt tới: “Tư Dạ Hàn! Anh làm sao đi vào cũng không gõ cửa! Cho dù có chìa khóa, anh dầu gì cũng nên gõ cửa một! Anh thấy được gì rồi đúng hay không? Khẳng định thấy được rồi á! Anh thấy được bao nhiêu? Hừ tức chết em rồi…”.