Lúc này, Mã Binh vỗ đùi, nói: "Tảng đá lớn 300 ký, hơn một tỷ.
.
.
Kết quả cắt ra, bên trong chỉ là đồ bỏ đi, vị đại gia kia liền nhảy từ tầng ba mươi xuống, té từ trên cao như vậy.
.
."
Đối với chuyện này, Diệp Quán Quán cũng rất bất đắc dĩ, đổ thạch chính là như vậy, cho dù có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cũng không dám nói là có thể thu được nhiều lợi nhuận, nhưng đương nhiên vẫn là nhiều hơn so với người bình thường.
Ở thành phố H, có không ít đại gia cũng gặp phải tình huống giống như vậy.
Kiếp trước, Tần Nhược Hi có chuẩn bị trước những chuyện này không?
Kết quả cũng là thất bại trở về, nếu không có bối cảnh gia đình hùng hậu, mà giống như mấy vị đại gia khác, bỏ ra một số tiền lớn vô ích, chắc cũng mất hết hy vọng mà tự tử luôn rồi.
Mã Binh vừa nói chuyện với Diệp Quán Quán về thành phố H và đổ thạch, vừa đưa Diệp Quán Quán và đoàn người đến khách sạn tốt nhất thành phố H, thuận lợi sắp xếp phòng cho mọi người xong xuôi, Mã Binh nhanh chóng rời đi.
Diệp Quán Quán để cho Phong Huyền và đám người của Thập Nhất nghỉ ngơi một ngày trước cho khỏe.
Vào đến phòng trong khách sạn, Diệp Quán Quán sắp đặt hành lý xong, đứng ngay chỗ cửa sổ sát đất, nhìn nhà cửa xe cộ qua lại, có vẻ đăm chiêu.
Thành phố H của Miến Điện, trừ ngành kinh doanh buôn bán đá quý tương đối phát triển ra, thì là một nơi tương đối khá phức tạp.
Phía bắc thành phố H ở Miến Điện này, chính là một nơi vô cùng nhạy cảm, thậm chí có không ít phần tử khủng bố ở đó.
Một thành phố cực kỳ hỗn loạn, lại là mảnh đất trời phú, có thể nói ở đây khắp nơi đều là đá quý, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút, cũng có thể chôn xương nơi đất khách quê người.
Nguy hiểm và cơ hội đều đồng thời tồn tại, chỗ này là nơi được rất nhiều người chơi đổ thạch ưa thích.
Chỉ là một nơi tốt, lại phải chôn xương của biết bao nhiêu người bị táng gia bại sản.
.
.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, đột ngột kéo Diệp Quán Quán trở về với thực tại.
Diệp Quán Quán hơi nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cánh cửa phòng chắc chắn, giờ phút này bị nện lên ầm ầm.
"Ầm!"
Qua mấy giây sau, cánh cửa phòng của khách sạn đã bị người ta phá hỏng.
Cánh cửa vừa bung ra, một đám thanh niên hung hãn xông vào phòng Diệp Quán Quán.
Một đám thanh niên này dáng vẻ lưu manh, trong tay cầm đao, cầm đầu chính là đôi nam nữ trung niên trên máy bay.
"Chính là cô ta!" Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Diệp Quán Quán đứng cạnh cửa sổ sát đất liền hô to.
Nói xong, người phụ nữ trung niên hùng hổ tiến lên, vươn tay ra, vung thẳng đến trên mặt Diệp Quán Quán.
"Bốp!"
Ngay lúc bàn tay người phụ nữ vung xuống, Diệp Quán Quán bình tĩnh, động tác nhẹ nhàng chặn cổ tay bà ta lại.
Một cái tát này của người phụ nữ trung niên, cứ như vậy mà bị Diệp Quán Quán cản lại giữa không trung không nhúc nhích được.
"Cô còn dám chống trả sao?" Người phụ nữ trung niên hung ác trợn mắt nhìn Diệp Quán Quán: "Cô có tin hôm nay bà đây sẽ giết chết cô không!"
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Quán Quán chợt lóe lên, giơ tay tát cho bà ta một.
Một tiếng "bốp" thâm thúy vang lên, vang vọng trong căn phòng.
Trên gương mặt người phụ nữ trung niên in dấu năm ngón tay đỏ tươi.
"Cô dám đánh tôi?" Người phụ nữ trung niên bị ăn một tát này của Diệp Quán Quán, đứng thất thần tại chỗ, có chút không tin nổi.
"Loại cha mẹ như các người, cũng khó trách vì sao lại dạy ra được thứ con cái như vậy." Diệp Quán Quán thản nhiên nói.
"Con đàn bà thối tha này!" Người phụ nữ trung niên chửi ầm lên.
Giọng nói vừa ngừng lại, Diệp Quán Quán lại tát một bạt tai lên mặt người phụ nữ.
Không ai có thể ngờ rằng, người phụ nữ trước mắt nhìn yếu đuối như vậy, nhưng lại có gan tát người ta hai bạt tai, chuyện này làm cho người phụ nữ trung niên cùng với những người đi theo cảm thấy sửng sốt.