"Thực ra Hoa Hồng Tử Vong bắt nguồn từ một cuốn bản thảo do cha của đội trưởng viết khi còn nhỏ, chỉ hình dung đại khái một thế lực như vậy, sau đó cuốn sách liền bị bỏ quên.
Lại sau đó nữa, độ trưởng ra đời, khi đội trưởng còn nhỏ đã viết tiếp bản thảo của cha, cảm thấy Hoa Hồng Tử Vong rất thú vị cho nên mới miêu tả tổ chức này một cách tường tận hơn..."
"Cái gì mà thành viên của Hoa Hồng Tử Vong đều mặcáo choàng thêu hoa văn hoa hồng, đeo mặt nạ bạc, tất cả đều là do đội trưởng viết ra khi còn nhỏ.
Cái gì mà thủ lĩnh của Hoa Hồng Tử Vong là Góa Phụ Đen tàn nhẫn thị huyết thích nam sủng cũng đều do đội trưởng viết!" Đạo Nhân Thần Hư cười nói.
"Sau đó nhà họ Nhiếp bị trộm một lần, bản thảo cũng bị mất vào lúc đó, cũng trong thời gian đó chuyện về Hoa Hồng Tử Vong bị truyền ra ngoài.
Một truyền mười, mười truyền trăm, đến hiện tại mọi người đều cho rằng quả thực có một tổ chức là Hoa Hồng Tử Vong ...!Nói đến cũng buồn cười, tất cả đều nói là có nhưng có ai từng nhìn thấy Hoa Hồng Tử Vong chứ?" Nhất Chi Hoa bổ sung.
Nghe Đạo Nhân Thần Hư và Nhất Chi Hoa giải thích lai lịch của Hoa Hồng Tử Vong, Diệp Quán Quán lập tức thất thần, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tổ chức Hoa Hồng Tử Vong khiến người ta nghe nói đã sợ mất mật...!vậy mà lại là...!do một chồng bản thảo hư cấu ra!
Lại còn là bản thảo cho Nhiếp Vô Danh viết ra khi mới có vài tuổi?
Cẩn thận suy nghĩ, Diệp Quán Quán lại cảm thấy không hợp lý, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn về phía đám người Nhiếp Vô Danh: "Một cuốn bản thảo tùy tiện bị mất đi lại có thể khiến cho người ta tin là thật, các người cho rằng tôi là kẻ ngốc à..."
Cha con Nhiếp Vô Danh này, cũng may là họ viết ra Hoa Hồng Tử Vong, lỡ như họ mà viết ra siêu nhân thì...
"Cô chủ Diệp, cũng không thể nói như vậy, nếu như là nhà bình thường thì nếu như có trộm đến nhà thì tên trộm cũng không thèm liếc mắt một đến bản thảo...!Nhưng mà phải biết rằng bản thảo này trộm được ở nhà họ Nhiếp ở Châu Âu, đương nhiên không có bất kỳ ai hoài nghi về độ chân thực của nó.
Huống hồ cha Nhiếp và đội trưởng không phải dùng cách viết truyện để miêu tả về Hoa Hồng Tử Vong mà là dùng cách ghi chép lại cho nên lại càng khiến cho người ta tin tưởng không hề nghi ngờ."
Đạo Nhân Thần Hư mở miệng.
"Haizz, đều là chuyện cũ năm xưa, không nhắc lại cũng được, huống hồ không phải là tôi đã cấm được nhắc đến Hoa Hồng Tử Vong rồi hay sao?"
Chỉ sợ bản thân Nhiếp Vô Danh cũng không ngờ rằng vài nét bút tiện tay trước đây của mình đến ngày nay, tổ chức hư cấu này lại thực sự tồn tại trong mắt người khác.
Thấy dáng vẻ của Nhiếp Vô Danh không giống giả vờ chút nào, nhìn lại biểu tình của mấy người Nhất Chi Hoa và Đạo Nhân Thần Hư thì trong lòng Diệp Quán Quán không khỏi chấn động.
Nhiếp Vô Danh này rốt cuộc là ai...
Chỉ là một cuốn bản thảo mà anh và cha anh tiện tay viết, lúc truyền ra ngoài lại khiến cho cả thế giới tin là thật, thậm chí ngay cả nhà họ Tư cũng không hề hoài nghi.
Hơn nữa, vừa rồi Nhiếp Vô Danh có nói ,mười năm trước anh có cấm không được nhắc đến chuyện Hoa Hồng Tử Vong, trùng hợp là trong vòng mười năm này Hoa Hồng Tử Vong đã mai danh ẩn tích, không hề có bất kỳ tin tức nào, ngoại trừ lần cô giả mạo lần trước...
Nhóm người trước mặt cô rốt cuộc là thần thánh phương nào....!Sức ảnh hưởng lại lớn đến mức khiến người ta tức giận như vậy chứ!
Nhưng ngược lại, Diệp Quán Quán nghĩ thế nào cũng không hiểu được, bọn họ có sức ảnh hưởng lớn như vậy nhưng tại sao ngày nào cũng phải lo lắng về chuyện ấm no...
Tuy rằng nhóm người Nhiếp Vô Danh này không đơn giản nhưng Diệp Quán Quán cũng không có ý định hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nói không chừng là bọn họ cố ý lừa mình, tuy rằng Diệp Quán Quán không tìm ra lý do gì để Nhiếp Vô Danh phải lừa cô.