Chu Lão đại nuốt nước bọt, rụt rè nói, "Vậy, chúng...!chúng tôi đi được chưa..."
Diệp Quán Quán khẽ vuốt tay: "Khoan đã."
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Lão Đại chảy ròng, "Còn...!còn có chuyện gì sao?"
"Hôm nay ông thấy gì?" Diệp Quán Quán hỏi.
Chu Lão Đại ngẩn người, sau đó vội mở miệng nói: "Tôi...!tôi không thấy gì hết! Không gặp ai hết!"
Diệp Quán Quán nghe vậy, phất tay.
Mấy người Chu Lão Đại lập tức co giò chạy.
Vốn Diệp Quán Quán tưởng còn phải đi đường vòng, không ngờ Nhiếp Vô Danh nhoáng cái đã thay đổi tình thế, trấn áp mấy người đó...
Mấy người đó đi rồi, Diệp Quán Quán nhìn về phía mấy người lính đánh thuê trước mặt, nói: "Các cậu, theo tôi hết đi."
Nhóm người nhìn nhau, còn chưa kịp định thần sau khi thoát chết, đã nghe được câu này, bỗng ngây người, không kịp hiểu ý của cô.
"Cái...! cái gì...!cái gì mà...!đi...đi theo cô..." Người đàn ông tóc dài ngây người một giây, sau đó chui vào lòng người đàn ông có râu, "Anh Cường, em không muốn bị bắt đi làm nam sủng đâu!"
Người đàn ông có râu đứng phắt dậy, "Muốn bắt thì bắt tôi đi!"
Diệp Quán Quán: "..."
Rốt cuộc ai đã cho mấy người cái dũng khí này vậy?
hình như hơi tự tin về nhan sắc của mình quá rồi đấy?
Nhất Chi Hoa quát lớn: "Láo xược, dựa vào cái nhan sắc như dưa vẹo táo nứt của mấy người mà cũng muốn làm nam sủng của nữ vương đại nhân nhà chúng tôi á!"
Thần Hư đạo nhân gật đầu: "Ít nhất cũng phải có nhan sắc như tôi."
Người đàn ông mập rụt rè mở miệng, "Vậy...!thì tại sao?"
Lúc này, ông cụ âm trầm nói, "Xin hỏi phu nhân, chẳng lẽ cô cũng vì số hàng này? Xin phu nhân nắm rõ, lúc trước chúng tôi nhận danh sách này của bang Thanh Hồng, chuẩn bị số hàng này, còn chuyển đến thuận lợi, ai ngờ mấy đứa cháu này lại nói với bên ngoài là chúng tôi chiếm số hàng này cho riêng mình, khiến chúng tôi bị oan, bị người ta đuổi giết..."
"Tôi đã rõ rồi." Diệp Quán Quán lạnh nhạt nói, "Bây giờ, tôi cho các người hai lựa chọn, thứ nhất, theo tôi, làm theo lệnh của tôi, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho các người.
Thứ hai...!tôi tin, các người sẽ không muốn chọn cách thứ hai này."
"Một! Một một một! Người mập đảo mắt một vòng, liền chọn.
Lựa chọn thứ hai nhất định là "chết", còn cần nghĩ à!
Bây giờ bọn họ không chỉ thoát chết, lại còn được tổ chức Hoa Hồng Tử Vong trong truyền thuyết che chở, quả là chuyện tốt như bánh nhân thịt trên trời rơi xuống, đương nhiên phải đồng ý rồi.
Bốn người kia nghe đối phương nói muốn mời mình, cũng hưng phấn hẳn lên.
Vì bị hãm hại, họ bị hội đồng lính đánh thuê triệt mọi đường sống, còn bị người qua đường đuổi giết, đã sớm cùng đường rồi...
...
Lần này còn đạt được kết quả tốt hơn cô dự tính.
Sau khi trở về, Diệp Quán Quán để Phong Huyền Diệc và Thập Nhất thu xếp cho những người này, sau đó phát lương cho mấy người Nhiếp Vô Danh.
Thần Hư Đạo Nhân hỏi: "Bà chủ, cô mạo danh Hoa Hồng Tử Vong như vậy, chẳng lẽ không sợ bị bại lộ à?"
Diệp Quán Quán bình tĩnh nhìn ông, "Ai bảo tôi mạo danh?"
Thần Hư Đạo Nhân: "Hả? Là sao?"
Diệp Quán Quán: "Hoa Hồng Tử Vong là do người ta bịa nên, không phải sao?"
Thần Hư Đạo Nhân: "Quả thật là vậy!"
Diệp Quán Quán: "Hoa Hồng Tử Vong đã không có thật, cũng chưa ai tận mắt chứng kiến, nếu đã vậy, tại sao Hoa Hồng Tử Vong không thể là tôi?"
Thần Hư Đạo Nhân: "..." Thế này cũng được à?
Nhất Chi Hoa: "Ừ, bà chủ đúng là anh minh! Là người làm chuyện lớn!"