Hứa Dịch vắt hết óc muốn bào chữa, "Ách.
.
.
.
.
.
Bởi vì.
.
.
.
.
.
Bởi vì hoa hướng dương trong sân nở rất đẹp, gần đây bắt đầu kết hạt rồi, cô có thể vừa uống trà vừa ngắm hoa!"
"Ưmh, nhưng tôi nhớ ông chủ của anh rồi, tôi sẽ ở chỗ này chờ một chút, còn bao lâu nữa anh ấy mới xong việc?" Diệp Quán Quán hỏi.
Hứa Dịch lệ rơi đầy mặt, "Cái này tôi cũng không rõ lắm, đoán chừng sẽ rất lâu, cho nên Quán Quán tiểu thư cô vẫn nên ngồi nghỉ ngơi một chút thì hơn!"
Vốn lời nói của Hứa Dịch không có vấn đề gì, nhưng Diệp Quán Quán lại đột nhiên nghĩ tới tin nhắn kia của Tư Hạ.
"Hứa Dịch, có phải anh có chuyện gạt tôi hay không?" Diệp Quán Quán hỏi.
Hứa Dịch: "Không có!"
Thấy Hứa Dịch phủ định nhanh như vậy, hai mắt Diệp Quán Quán híp lại, "Bên trong có cái gì?"
Ánh mắt Diệp Quán Quán thật sự mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ, Hứa Dịch có chút chống đỡ không nổi, "Không có gì cả mà!"
Diệp Quán Quán nhẹ giọng cười cười, "A, chẳng lẽ là, có phụ nữ sao?"
Ngực Hứa Dịch lộp bộp một cái, lập tức nói, "Làm sao có thể có phụ nữ! Không phải.
.
.
.
.
.
Ý của tôi là, người báo cáo công việc bên trong đúng là phụ nữ, nhưng tuyệt đối không phải là loại cô nghĩ!"
Diệp Quán Quán: "Hả? Vậy anh nói thật xem, tôi đang nghĩ về loại nào?"
Hứa Dịch: ".
.
.
.
.
."
Xong rồi, tại sao càng giải thích càng loạn.
.
.
.
.
.
Cho nên, câu cô xanh lá của Tư Hạ, có ý là cô bị đội nón xanh?
Diệp Quán Quán quét Hứa Dịch một cái: "Tránh ra."
Hứa Dịch vội vàng giải thích: "Quán Quán tiểu thư, cô vạn lần đừng hiểu lầm, đúng là người phụ nữ bên trong kia có chút vấn đề, là tôi sợ cô nhìn thấy sẽ hiểu lầm, nên vừa rồi mới cản cô, nhưng cô nên tin tưởng Cửu gia không thể nào làm ra loại chuyện đó.
.
.
.
.
."
Vẻ mặt Diệp Quán Quán thoải mái mở miệng: "Tôi không hiểu lầm gì hết, chỉ bảo anh tránh sang một bên mà thôi, anh khẩn trương cái gì."
Thật sao?
Thấy vẻ mặt Diệp Quán Quán cũng không có vẻ tức giận, Hứa Dịch do dự, nhường vị trí.
Một giây kế tiếp.
"Phịch ——" một tiếng vang rất lớn.
Cửa thư phòng trực tiếp bị một cước của Diệp Quán Quán đạp ra.
.
.
.
.
.
Hứa Dịch: ".
.
.
.
.
.
! ! !"
Đã nói rồi đấy không có hiểu lầm!
Hứa Dịch trợn mắt há mồm nhìn Diệp Quán Quán mặc váy hoa giày cao gót đạp cửa một cái, cánh cửa đổ ầm ầm, sau đó, cứ như vậy đạp cánh cửa đổ xuống đất, không nhanh không chậm đi vào.
Sau khi gạt cửa ra, trong nháy mắt Diệp Quán Quán thấy rõ tình huống trong thư phòng.
Tư Dạ Hàn ngồi trước bàn đọc sách, đang xem một xấp tư liệu rất dày, chỉ cần quan sát cẩn thận có thể phát hiện, thật ra vẻ mặt người đàn ông có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Trước bàn đọc sách, một cô gái đáng yêu dáng dấp ngọt ngào đứng ở xa mấy bước, đang dịu dàng hồi báo gì đó với Tư Dạ Hàn.
.
.
.
.
.
Cô gái quần áo mềm mại đáng yêu giống cô như đúc, đến phong cách thần thái cũng vô cùng giống.
Trong nháy mắt khi Diệp Quán Quán thấy cô gái kia, biến sắc.
Sau khi nghe thấy tiếng đổ vỡ từ ngoài cửa, cô gái bị hoảng sợ phát ra thét lên một tiếng , "A ——"
"Đi ra ngoài." Diệp Quán Quán nhìn cũng không nhìn cô gái một cái, sau khi bỏ lại hai chữ, ánh mắt trực tiếp bay đến phương hướng của Tư Dạ Hàn.
"Tư tổng.
.
.
.
.
.
Chuyện này.
.
.
.
.
." Cô gái nhút nhát bày ra ánh mắt uất ức với Tư Dạ Hàn.
Hứa Dịch đứng cạnh cửa vội vàng nháy mắt với người phụ nữ kia, "Thư kí Lâm, còn không mau ra ngoài, trợ lý Diệp có chuyện muốn nói với Cửu gia!"
Người phụ nữ kia hết cách, chỉ có thể không cam lòng lui ra ngoài.
Khi Tư Dạ Hàn thấy Diệp Quán Quán xuất hiện ngay trước mắt, con ngươi tối đen xa cách lập tức dâng lên ánh sáng, như những ánh sao rơi, ánh mắt lập tức khóa trên người cô: "Trở lại rồi."
Diệp Quán Quán: ".
.
.
.
.
."
Có phải phản ứng của người này có chỗ nào đó không đúng không?
Mẹ nó, cô vừa mới đạp cửa vào! Đạp cửa vào đấy!.