Người đàn ông đeo vòng cổ sau khi nhìn thấy Tư Dạ Hàn thì sững sờ cả người.
Một giây trước, anh ta còn tự tin cho là, tuyệt đối không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của anh ta.
Người phụ nữ trước mắt này không hài lòng với anh ta, chẳng qua là do chưa thử qua mà thôi…
Nhưng giờ phút này khi nhìn thấy người đàn ông kia, anh ta mới biết, cái gì là trên trời dưới đất*… (*theo tui hiểu thì đại khái là chỉ núi cao còn có núi cao hơn)
Khó… Khó trách người phụ nữ này lại có thể mặt không đổi sắc đối mặt nói chuyện với anh ta…
Lúc này năm người lính đánh thuê cũng sắp khóc tới nơi, vốn là muốn lấy lòng chủ nhân “Tạo điều kiện cho phía trên một chút”, ai biết sẽ bị vợ lớn “Bắt gian tại trận”.
Vừa rồi lúc bọn họ ở trong phòng bếp nhìn lén, vẫn còn một mực kỳ quái, trong truyền thuyết “Hắc Quả Phụ không nam sắc không vui” làm sao đột nhiên ăn chay rồi hả?
Hiện tại mới hiểu rõ, cô không phải ăn chay, mà là…”Sợ vợ”?
Cái này thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a…
Ai có thể nghĩ tới, Hắc Quả Phụ duyệt qua nam sắc khắp nơi lại có thể sẽ ngã ở trên người một người đàn ông?
Trong phòng khách, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Diệp Oản Oản cũng không để ý bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt từng cái quét qua năm người: “Nói rõ ràng, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao người này lại đột nhiên xuất hiện ở trong nhà?”
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đè nén tức giận, ánh mắt âm trầm, so với Tư Dạ Hàn ở bên cạnh cô còn đáng sợ hơn.
Năm người sợ đến mức lòng bàn chân không ngừng run, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh nửa ngày đều không dám lên tiếng.
Tiểu Loli núp ở sau lưng lão quản gia, “Chủ nhân, người… Người ta cái gì cũng không biết…”
Mập mạp vò đầu bứt tai, cuối cùng bật thốt lên: “Chủ nhân, anh ta… Anh ta là người giúp việc mới tới!”
Người có râu nói: “Chủ nhân, đây là kẻ ám sát!”
Diệp Oản Oản: “…”Hai người các người có thể đổi tốt lời khai rồi lại nói chuyện hay không? Sẽ hại chết tôi đó có được hay không?
Thật ra thì Diệp Oản Oản không cần đoán cũng biết đại khái là chuyện gì xảy ra, cuối cùng, nhéo nhéo mi tâm, nhức đầu không thôi mà khoát khoát tay, “Đem người mang đi.
”
Nhanh nhanh!
Người đàn ông này để ở đây quả thật là chính quả bom hẹn giờ, mang anh ta khỏi tầm mắt Tư Dạ Hàn còn tốt hơn.
Mập mạp và người có râu gật đầu liên tục, lập tức đứng dậy thúc giục người rời đi…
“Đi mau đi mau…”
“Mau mau nhanh…”
Người đàn ông không nhanh không chậm nhặt quần áo trên đất, chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa.
Lúc đi sát qua vai Diệp Oản Oản, người đàn ông đầu tiên là nhìn lướt qua Tư Dạ Hàn, sau đó, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng mở miệng nói: “Phu nhân, khó trách cô không hài lòng với tôi, tôi thừa nhận, bàn về gương mặt này, tôi quả thật kém hơn anh ta, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì?
Diệp Oản Oản cau mày, trực giác cho cô biết lời nói kế tiếp không phải lời khen gì.
Người đàn ông dừng một chút, khẽ cười một tiếng, tiếp tục mở miệng, “Bất quá phu nhân, đàn ông không phải chỉ có bề ngoài là được, nếu như quá mức vô vị, thì cũng chỉ là một thứ đẹp mắt để trang trí mà thôi, phu nhân, cô nói đúng không?”
Diệp Oản Oản: “…” Tôi nói đại gia anh!!!
Người đàn ông mập mờ cười cười, hạ thấp giọng, nhưng âm thanh này đủ để Tư Dạ Hàn cũng nghe thấy, “Phu nhân, nếu như cô thay đổi chủ ý, hoan nghênh bất cứ lúc nào cứ tìm tới tôi.
Nếu như là cô, tôi có thể miễn phí nha ~ ”
Diệp Oản Oản: “…”
Người đàn ông nói xong, lúc này mới xoay người rời đi, năm người lính đánh thuê run rẩy, theo bản năng xoa xoa cánh tay, đệt, làm sao đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?
Rất nhanh năm người cũng chuồn mất đi, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Oản Oản, đối mặt với Đại Ma Đầu đáng sợ đến mức cô không dám nhìn thẳng…
Con mịa nó, cô đây quả thực là, người ở trong nhà ngồi, nồi theo trên trời tới*…
(*cái này theo tui hiểu là không làm gì mà hoạ theo tới, hoặc như câu nằm không cũng trúng đạn).