Trên lầu, Diệp Oản Oản đang ngâm nga bài hát trở về phòng ngủ, điện thoại di động lại liên tục tách tách tách mà vang lên.
Diệp Oản Oản tiện tay mở ra nhìn một cái, chỉ thấy, trừ Nhiếp Vô Danh bị nàng hủy kết bạn ra, bốn người khác đều thay phiên phát bao tiền lì xì cho nàng, trên mỗi bao tiền lì xì đều có viết chữ.
[ Thần Hư đạo nhân:(bao tiền lì xì) Hữu Danh lão bản! ]
[ Nhất Chi Hoa:(bao tiền lì xì) Xinh đẹp như hoa! ]
[ Ái Tân Giác La.
Tiểu Điềm Điềm:(bao tiền lì xì) Đẹp Đẹp Đẹp Đẹp! ]
[ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ]
[ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ]
[ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ]
[ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ]
...
Diệp Oản Oản: "..."
Cái khẩu hiệu xấu hổ này...
Nàng quả thật là cũng không muốn nhận...
Diệp Oản Oản sau khi nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng mới đem bao lì xì lĩnh cho rồi.
[ Ma Quỷ: Hữu Danh muội!!! Cô rốt cuộc cũng để ý đến tôi rồi! Hữu Danh muội, tôi bị oan! Lần này tiểu ma đầu chính là tự mình đột nhiên chạy tới, tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình, chính tôi cũng bị dọa sợ hết hồn.
Sau đó tôi ngược lại thật muốn trước thời hạn báo cho cô biết, nhưng tiểu ma đầu hắn lại nhìn chòng chọc tôi không để cho tôi nói, bảo là muốn cho cô một cái kinh hỉ.
Ta nào có thể còn biện pháp gì, tôi cũng rất tuyệt vọng à nha...!]
Diệp Oản Oản nhìn thấy Băng Sơn Nam nhắn tin, đảo mắt thấy nhiều chữ như vậy, liền đoán được, người đang cầm điện thoại di động của Băng Sơn Nam chắc chắn là Nhiếp Vô Danh.
Ha ha, kinh hỉ...
Thật con mịa nó là kinh hỉ thật là lớn...!
[ Ma Quỷ: Hữu Danh muội, hiện tại tình huống thế nào? Cô gặp tiểu ma đầu nhà ta rồi sao, nhận nhau chưa, hắn có tin tưởng hay không, sẽ không quậy tung trời chứ? Tôi bây giờ đang ở dưới lầu nhà cô, thuận lợi nói chuyện không? ]
Nhiếp Vô Danh thật nhanh gửi hàng loạt câu hỏi sang cho nàng.
Diệp Oản Oản vốn là trong lòng vẫn còn tức giận, vừa nghĩ tới Đường Đường, mới mềm lòng, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại sang.
Diệp Oản Oản: "A lô."
Nhiếp Vô Danh: "Ho khan, Uy...!Hữu Danh muội..."
Diệp Oản Oản: "Các người vào trong nói chuyện."
Nhiếp Vô Danh lập tức mở miệng, "Không cần, không cần, không cần đâu, tôi không vào, tôi tìm hiểu một chút tình huống tiểu tổ tông nhà tôi liền đi!"
Bọn họ e sợ phải gặp Đường Đường, khiến cho Diệp Oản Oản nghe xong không còn gì để nói.
Tại sao ư?
Đầu kia điện thoại di động, Nhiếp Vô Danh thở dài, ngữ khí áy náy mà mở miệng, "Hữu Danh muội, tôi có lỗi với cô, tôi thật không phải là có ý định lừa bịp cô.
Tôi biết tiểu ma đầu nhà tôi thực sự rất khó nuôi, tính tình quái gở lại không thích vui đùa; còn ngày ngày bày ra cái khuôn mặt nhỏ nhưng đáng sợ như rắn độc; còn nhỏ tuổi đã bị bệnh thích sạch sẽ, ai cũng không cho đụng; kén ăn muốn chết! Ta nói….gà không phải là gà rừng không ăn, nếu không là phải hầm thật mềm, không phải là nước cất không uống.
Vị tổ tông này so với phục vụ Phượng Hoàng còn khó hơn.
Cơm ăn một bữa kén một bữa, xe ngồi một cái kén một cái, ở khách sạn còn phải xem phong thủy, ngủ một giấc còn phải chọn hướng giường.
Cô không biết lúc trước hắn ra ngoài, chúng tôi ngay cả từng cái gối một trên giường cũng phải cùng nhau sắp xếp thật cẩn thận..."
Nhiếp Vô Danh thao thao bất tuyệt nói đến lịch sử huyết lệ của hắn...
Điện thoại di động đầu kia, Diệp Oản Oản nghe được mà cảm thấy hoàn toàn mơ hồ.
Tiểu nãi oa trong miệng Nhiếp Vô Danh, cùng với cậu bé mà nàng gặp, thực sự là cùng một người sao?
Nàng sợ không phải...!là nhận sai oa rồi không?
Diệp Oản Oản chân mày càng nhíu càng chặt, "Chờ một chút, Nhiếp đội trưởng, người trong miệng ngươi hình dung, làm sao lại so với người tôi nhìn thấy hoàn toàn khác nhau?"
Nhiếp Vô Danh: "Không giống nhau, có ý gì?"
Diệp Oản Oản ngữ khí ngưng trọng mở miệng: "Nhiếp đội trưởng, có khả năng, tôi nhận sai oa rồi."
Điện thoại di động đầu kia, Nhiếp Vô Danh sững sờ, sau đó kinh hãi: "Cô nói cái gì! Làm sao có thể! Làm sao lại sẽ nhận sai oa hả trời?!"
Diệp Oản Oản nhức đầu nhéo mi tâm một cái, "Nhưng những thứ anh vừa nói với tôi, không có lấy một cái nào khớp cả! Tóm lại, anh mau nhanh qua đây xác nhận một chút đi...".