Thần sắc Tư Dạ Hàn cũng không hề biến hóa chút nào, cho thấy rõ ràng đã sớm tính tới.
Nếu như chỉ có một mình Tư Minh Lễ, hắn không có lá gan đó, càng không có bản lãnh điều động thế lực hải ngoại.
Đầu kia điện thoại di động, người kia tiếp tục mở miệng báo cáo, "Người cứu Oản Oản tiểu thư, cũng không tra ra dị thường gì, có lẽ là sân sau mà mấy người lính đánh thuê bên cạnh Oản Oản tiểu thư nhờ vả.
Ông chủ, Tư Minh Lễ bên kia, hiện tại phải làm sao?"
Người ở đầu kia của điện thoại di động xin chỉ thị.
Tư Dạ Hàn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Giúp tôi đi thăm dò một người."
...
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tư Dạ Hàn đứng bình tĩnh trong bóng đêm, mặt mũi biến ảo chập chờn.
Thời điểm trước kia, khi hắn chưa trở về nước, nội bộ Tư gia hỗn loạn tưng bừng, tranh đấu không ngừng giữa các hệ phái.
Cho dù hệ phái Tư gia phức tạp, nhưng có lão phu nhân cùng nhị trưởng lão Tư Minh Vinh ở bên kia trấn giữ, cũng sẽ không ầm ĩ đến mức độ Tư gia thiếu chút sụp đổ.
Chuyện này, tuyệt đối có người nào đó âm thầm bày ra, hơn nữa người này đối với Tư gia hiểu rõ vô cùng, cho nên mới có thể dưới tình huống không ra mặt, cũng có thể “dùng mỡ nó rán nó”, làm cho Tư gia nội đấu không ngừng, từ đó ngư ông đắc lợi...
Dã tâm của người kia, tuyệt đối không phải là muốn trợ giúp Tư Minh Lễ đoạt quyền, sau đó từ trong đó đạt được lợi ích, mà là…toàn bộ Tư gia.
Nếu không phải là khi đó Tư Dạ Hàn kịp thời trở về nước, tiếp quản Tư gia, chỉ sợ hiện tại Tư gia đã không còn tồn tại.
Sau khi hắn trở lại Tư gia, toàn bộ Tư gia vững như bàn thạch, người kia không tìm ra sơ hở nào để tấn công, liền lại lợi dụng tranh đoạt "đương thời chủ mẫu Tư gia tương lai" để khơi mào mâu thuẫn...
Người này, tuyệt đối có liên hệ rất lớn cùng Tư gia, hơn nữa rất có thể, ẩn núp ngay bên trong Tư gia...
...
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Oản Oản vừa mở mắt liền thấy Đường Đường nằm bên cạnh cùng Tư Dạ Hàn ở đối diện.
Hai người này một lớn một nhỏ...!Quả thật là quá đẹp mắt có phải hay không!
Nàng nếu có lão công cùng con trai đẹp trai như vậy, quả thật là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!
Diệp Oản Oản đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này, sáng sớm WeChat đã vang lên.
[ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội muội! Đường Đường bên kia có khỏe không? Cầu hình cầu hình! ]
[ Diệp Oản Oản: Anh nói cái gì? Gió lớn quá rồi, Tôi...!Nghe...!Không...!Rõ...!]
[ Nhiếp Vô Danh:...!]
Hắn rõ ràng là nhắn tin có được hay không?
Nhiếp Vô Danh phi thường tự giác, gửi đi một bao tiền lì xì.
Diệp Oản Oản vui vẻ đem bao tiền lì xì nhận lấy.
Hôm nay tâm tình không tệ, vì vậy cầm điện thoại di động lên, tiện tay liền chụp một tấm ảnh của Đường Đường gửi cho Nhiếp Vô Danh.
Trong hình, ánh nắng sáng sớm theo cửa sổ chiếu vào, Đường Đường quần áo ngủ hoạt hình có mao nhung, đang ngủ thật say, đầu nhỏ còn dán vào trong ngực của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản vừa chụp hình, một bên vừa chỉ một ngón tay, chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cậu nhóc.
Rất nhanh ảnh chụp liền được gửi tới, Nhiếp Vô Danh vui đến rạo rực.
Thật hâm mộ, lại dám chọt chọt vào mặt của tiểu ma đầu!
Sau đó nhìn kỹ một chút, Nhiếp Vô Danh phát hiện ra có gì đó sai sai...
Người nằm bên cạnh Đường Đường dường như không phải là Diệp Oản Oản à nha?
[ Nhiếp Vô Danh: Mịa nó! Nam nhân bên cạnh Đường Đường là ai? ]
Mặc dù Diệp Oản Oản không chụp tới khuôn mặt của Tư Dạ Hàn, bất quá Nhiếp Vô Danh tự nhiên có thể nhìn ra bên cạnh Đường Đường còn có một người đang nằm, nhìn thân hình là một nam nhân.
[ Diệp Oản Oản: Nói nhảm, là cha của Đường Đường đó nha! Nếu không còn có thể là ai? ]
[ Nhiếp Vô Danh:...!] Hả? Cha của Đường Đường?
Đầu kia điện thoại di động, Nhiếp Vô Danh qua thật lâu mới phản ứng lại được, sau đó trả lời một câu.
[ Nhiếp Vô Danh: Cô từ đâu tìm đến? Thuê bao nhiêu tiền một ngày? ]
[ Diệp Oản Oản: Tiền cái đầu anh, đây là nam nhân của tôi! Không phải là người đóng thế! ].