Tiếng "Lão công" ôn nhuyễn kia của cô gái vang lên ở bên tai, sắc mặt Tư Dạ Hàn bỗng ngẩn ra.
Một giây kế tiếp, bàn tay to lớn đặt lên sau ót của cô gái, dùng sức hôn sâu hơn nụ hôn này...
Diệp Oản Oản giảo hoạt như tiểu hồ ly vậy, híp mắt khẽ cười một tiếng, "Nếu như là đã có Bảo Bảo thực sự rồi, cục cưng của em tự nhiên cũng phải tiến hóa chứ...? Đối với xưng hô mới này, có hài lòng hay không?"
Tư Dạ Hàn đáp lại bằng cách dùng sức cắn một cái trên môi của thiếu nữ, dùng hành động trả lời cho câu hỏi của nàng.
Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến cái gì, hưng phấn bò dậy, "A, đúng rồi đúng rồi, đồ đôi kia thực ra có tới 3 bộ, có 1 bộ cho Đường Đường, có 1 bộ cho em, anh cũng có nha.
Một nhà ba người chúng ta nhanh cùng nhau mặc vào đi!"
Một nhà ba người...
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản cũng coi như là vô cùng chuyên nghiệp.
Rõ ràng tính tình nàng ghét phiền toái nhất, cũng không thích tiếp xúc với trẻ con, hắn lại không ngờ tới, nàng lại sẽ cùng một đứa bé chung sống tốt như vậy.
Có thể là cảm giác thích của lạ nhất thời, lại còn dáng dấp tinh xảo đẹp mắt của đứa bé kia, chiếm một phần nguyên nhân rất lớn…
Diệp Oản Oản đầu tiên quay lưng lại, tự thay bộ quần áo của mình, sau đó đem bộ đồ của Tư Dạ Hàn đưa cho hắn.
Trên người Diệp Oản Oản chính là một cái váy có dây đeo, bên trong là áo thun trắng in hình con heo hồng nhỏ nhỏ giống như trên người Đường Đường, bên ngoài là một cái váy jeans có dây đeo, nhìn qua quả thật rất giống với một học sinh trung học phổ thông.
"A Cửu, mau mau nhanh, anh cũng mặc vào đi! Người một nhà phải thật là chỉnh tề mới đúng!" Sau khi Diệp Oản Oản mặc xong, hưng phấn thúc giục.
Tư Dạ Hàn nhìn chiếc áo thun in hình con heo nhỏ màu hồng: "..."
Rất rõ ràng, “người nào đó” đời này đại khái cũng chưa bao giờ mặc qua một bộ quần áo ngây thơ như vậy...
Diệp Oản Oản: "Lão công, lão công?"
Tư Dạ Hàn: "Ừ..."
Một lát sau.
Thay quần áo xong, Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn cùng nhau đi xuống lầu.
Nhìn thấy một nhà ba người mặc đồ cặp, nhóm 5 người núp trong bóng tối đầy vẻ bát quát: "..."
Hắc Quả Phụ được ca tụng là hậu cung có cả ngàn nam sủng, Tư Gia Tu La gia chủ trong truyền thuyết không gần nữ sắc, Tư Dạ Hàn, lại có thể sánh đôi cùng nhau, mặc áo hoạt hình in hình con heo hồng với con trai…
Hình ảnh này...!Nếu không phải là tận mắt thấy...!Quả thực là khó có thể tưởng tượng...
Dĩ nhiên, còn có người càng thêm khiếp sợ hơn so với nhóm 5 người.
Hứa Dịch từ tối ngày hôm qua vẫn luôn lo lắng ông chủ nhà mình bên này sẽ xảy ra chuyện, thức trắng cả đêm chờ tại Hồng Hoa Tiểu Lâu không hề rời đi, tùy thời đợi lệnh.
Chờ mãi chờ mãi đến lúc trời sáng, kết quả không ngờ được lại nhìn thấy một hình ảnh tưởng như chỉ có thể xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng…
Chuyện này...!Đây rốt cuộc là tình huống gì...
Diệp Oản Oản liếc qua nhìn thấy Hứa Dịch trong phòng khách, kinh ngạc mở miệng: "Ai? Hứa quản gia, anh vẫn còn ở đây à!?"
Hứa Dịch: "..."
Hắn một mực đều ở đây có được hay không? Tình hình tối hôm qua đáng sợ như vậy! Hắn nào dám đi!
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu tình của Hứa Dịch, lúc này mới nghĩ đến sự tình phát sinh hôm qua quá vội vàng, còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Hứa Dịch, vì vậy đi tới, nhỏ giọng cùng Hứa Dịch đơn giản giải thích đầu đuôi sự tình một chút.
Hứa Dịch: "...!!!"
Cái gì?
Hắn lo lắng cả đêm, kết quả lại là giúp người khác nuôi oa, giả bộ làm cha mẹ người ta!!!
Coi như là trí tưởng tượng của hắn phong phú, cũng không có khả năng nghĩ đến loại tình huống này nha!
Hắn thật sự là...!Phục rồi!
Hố sâu được đào sẵn như vậy, chạy đi giả làm cha của một đứa bé, chẳng lẽ ông chủ lại dễ dàng tự nguyện nhảy vào như vậy hay sao?
Hứa Dịch khiếp sợ hướng về ông chủ nhà mình nhìn lại.
Chỉ thấy, trên bàn ăn, một lớn một nhỏ mặc đồ đôi, ngồi đối diện nhau.
Tư Dạ Hàn ung dung thong thả ăn bữa ăn sáng, hơn nữa cực kỳ thuận tay gắp cho cậu bé đối diện một cái trứng rán.
Có thể nói là...!Vô cùng thích ứng...
Hóa ra từ đầu tới cuối phờ phạc, lo lắng hão huyền, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi....