Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn


Edit: Ryon
Không khí đại sảnh nhất thời quỷ dị.
Nhưng Triệu Thanh Mộng cũng không cảm thấy lời nói có gì kỳ quái, Triệu Cảnh Hàng mà cô ấy biết không phải là người đứng đắn, nếu mang theo một cô gái xinh đẹp giả vờ làm tiểu vệ sĩ, chơi trò tình thú cũng phù hợp với tác phong của anh.
"Sao không nói gì? Bị em đoán trúng rồi?" Vẻ mặt Triệu Thanh Mộng đắc ý, đi tới cạnh Thẩm Thu, nghiêng đầu đánh giá cô: "Nhưng mà em rất thích! Chị ơi, chị ở cùng anh trai em bao lâu rồi?"
Sắc mặt Thẩm Thu nhàn nhạt: "Triệu tiểu thư! Cô hiểu lầm rồi! Tôi không phải bạn gái."
"Vậy sao? Hay là chị cân nhắc anh trai em một chút, tuy rằng anh ấy tính tình không tốt, nhưng lớn lên thật đẹp trai, đúng không?"
"Đẹp trai cũng không có cơm ăn." Thẩm Thu dừng lại, thấy bản thân phản ứng quá nhanh, liền sửa: "Tôi muốn nói, tôi chỉ là vệ sĩ, tiểu thư không cần đem tôi trêu chọc."
Triệu Thanh Mộng tiếc nuối, lại quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàng, thấy sắc mặt anh rõ ràng trầm xuống, cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Cô vệ sĩ này đang nói xấu anh trai cô, thế nhưng anh ấy chỉ đen mặt?
Triệu Thanh Mộng cố ý nói: "A! Em hiểu rồi! Ý chị là, anh ba em tính tình không tốt, chị không thích đúng không?"
Thẩm Thu: "..."
"Vậy chị nhìn anh hai em như thế nào? Anh ấy lớn lên cũng rất phong độ." Triệu Thanh Mộng chạy đến bên cạnh Triệu Tu Diên: "Chị xem, anh ấy tính tình rất tốt, được nhiều người yêu thích."
Thẩm Thu nhìn Triệu Tu Diên, không lên tiếng.
Tiểu thư Triệu gia này, trí tưởng tượng quá bay cao.
"Thanh Mộng! Đừng trêu ghẹo người khác." Triệu Tu Diên ngắt lời nói.
Triệu Thanh Mộng bĩu môi: "Ai nha! Em chỉ là nói đùa chút thôi!"
Triệu Tu Diên đứng dậy: "Đừng nháo! Đi thôi! Thăm ông nội!"
"Được rồi ∼"
Triệu Thanh Mộng không tình nguyện đi theo Triệu Tu Diên, ánh mắt Thẩm Thu nhìn theo bóng dáng hai người, dừng ở cửa.
"Người đã đi rồi, còn nhìn?" Giọng nói Triệu Cảnh Hàng từ bên cạnh truyền đến.
Cô thu hồi ánh mắt: "Chúng ta cũng đi sao?"
Anh không trả lời.
Thẩm Thu khó hiểu nhìn anh, thấy người sau khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt như mũi tên tẩm độc muốn bắn chết cô.
"..

Thiếu gia?"
"Mới cùng Triệu Tu Diên chơi vài ván mạt chược, liền liếc mắt đưa tình.

Cô tới đây để bảo vệ người hay là câu dẫn người?"
Thẩm Thu giật mình, nói: "Anh đừng nói bậy!"
"Phải không?" Triệu Cảnh Hàng ngựa quen đường cũ bóp chặt mặt cô, bất mãn nói: "Nói xấu tôi thì mạnh miệng, đến lượt anh ta thì im lặng không nói.

Coi trọng sao?"
Lại nữa, có thể đừng động vào mặt cô không..

Thẩm Thu vùng vẫy, không thoát được, ngược lại bị anh véo càng chặt hơn.
Mặt Triệu Diêm Vương gần trong gang tấc, cô dường như lại ngửi được mùi hương nhẹ nhàng che giấu hơi thở điên cuồng trên người anh.
Thẩm Thu mím môi, cố gắng tỏ vẻ thành khẩn: "Thiếu gia! Tôi có thể vui đùa nói hai câu là vì tôi với anh tương đối quen thuộc.

Triệu Tu Diên tôi không quen, đương nhiên khó mà trả lời."
Triệu Cảnh Hàng cau mày: "Ai cùng cô quen thuộc?"
Thẩm Thu: "Đương nhiên là anh."
Triệu Cảnh Hàng mím môi cười, trên mặt là khinh thường, nhưng tay lại buông lỏng ra: "Đừng lôi kéo làm quen! Cô không nên nghĩ có ba tôi chống lưng thì có thể bò được lên đầu tôi."
"Vâng!"
Trả lời thật nhanh chóng.
Triệu Cảnh Hàng biết cô đáp cho có lệ, người này chính là như vậy, bên ngoài tỏ ra rất nghe lời, kỳ thật là không để ai vào mắt.
Đinh..
Di động vang lên, là tin nhắn thông báo.
Triệu Cảnh Hàng cầm lên nhìn, là tiền chuyển khoản chiều nay Triệu Tử Diệu thua bài.
Khoản tiền này số 0 khá dài, nhưng không làm Triệu Cảnh Hàng thoải mái, anh chính là vui sướng khi thấy sắc mặt lúc ấy của Triệu Tử Diệu.
Anh luôn vui vẻ trên nỗi đau của Triệu Tử Diệu.
"Vừa rồi cô kéo quần áo tôi, là nhắc nhở tôi không đánh cái đó?" Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu nhận ra là anh đang nói ván bài lúc nãy: "Ừm."
"Cô nhìn trộm bài Triệu Tử Diệu?"
"Không có! Tôi chỉ nhìn bài anh ta đánh ra, viên mạt chược trên tay anh có thể là bài anh ta đang đợi."
Triệu Cảnh Hàng nhướng mày: "Xem ra, cô thật sự biết tính bài."
Thẩm Thu khiêm tốn nói: "Chỉ là trí nhớ tương đối tốt."
Triệu Cảnh Hàng híp mắt, cúi người, nhìn chắm chằm cô.
Triệu Cảnh Hàng có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, nhưng lúc nhìn gần, chỉ thấy cảm thấy u ám quỷ dị.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, bất cứ là ai, ngực sẽ vô thức hoảng sợ.
Thẩm Thu theo bản năng dời mắt: "Thiếu gia! Còn có chuyện gì?"
Triệu Cảnh Hàng nghiền ngẫm, có chút tò mò nói: "Loại vệ sĩ kỳ quái như cô, ba tôi tìm được ở đâu vậy?"
Thẩm Thu: "Công ty vệ sĩ bình thường."
"Làm việc này bao lâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc hỏi lý lịch của cô, Thẩm Thu kinh ngạc nói: "Tôi tốt nghiệp đã hai năm, thời gian làm việc cũng không sai biệt lắm."
Triệu Cảnh Hàng nói: "Vậy lúc trước cô đều đi theo mấy diễn viên giống Trần Thi Kỳ?"
"Phần lớn là vậy!"
"Đi theo mấy người đó chắc là rất nhẹ nhàng, đột nhiên chuyển sang cùng tôi.." Triệu Cảnh Hàng khóe miệng giật giật: "Ba tôi cuối cùng đã cho cô bao nhiêu tiền?"
Thẩm Thu: "Lúc trước có nói, nội dung hợp đồng không thể tiết lộ, anh cảm thấy hứng thú có thể trực tiếp đi hỏi.."

"Tôi cho cô gấp đôi."
"Cái gì?"
"Gấp ba cũng được."
Thẩm Thu không nói gì: "..

Hợp đồng đã ký, tôi sẽ không vi phạm."
Triệu Cảnh Hàng cười khẽ, tay đặt lên vai cô, cúi đầu ở bên tai cô nói: "Bí mật không ai biết, tôi cho cô tiền, cô đi theo tôi, giả vờ báo cáo tình hình cho ba tôi, liền được rồi."
"Cái này.."
"Cô suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời."
"..."
"Được rồi, lấy xe đi." Triệu Cảnh Hàng vỗ vai cô: "Ở cửa chờ tôi!"
Thẩm Thu đành phải im lặng, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Hàng nhìn bóng dáng cô biến mất, sắc mặt lạnh nhạt, lấy di động gọi: "Triệu Chính Nguyên đưa vệ sĩ này lại đây, điều tra."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
* * *
Thẩm Thu đương nhiên sẽ không đồng ý đề nghị của Triệu Cảnh Hàng, cô muốn kiếm nhiều tiền không sai, nhưng giá trị tin tưởng của anh quá thấp, cô sợ nếu đáp ứng, anh liền bắt được nhược điểm của cô, quay đầu nói với ba anh là cô không có đủ tiêu chuẩn làm vệ sĩ.
Kết quả cô không gật đầu chấp nhận, chính là Triệu Cảnh Hàng lại thay đổi cách thức giày vò cô.
Nửa đêm đột nhiên muốn mua đồ ăn ở góc xó xỉnh nào đó, không tính là gì.

Chỉ cần không phải chuyện khó chơi như ở phòng 802 là được, cô ngày ngày sẽ thắp thật nhiều hương cảm tạ.
Tóm lại, cô không giống vệ sĩ, mà giống như trợ lý nhỏ chịu thương chịu khó.
Trong lúc này, Triệu Thanh Mộng không biết từ đâu tìm được số điện thoại của cô.

Cách hai ba ngày lại hỏi cô muốn chơi mạt chược không.

Vị đại tiểu thư đây rất mê trò chơi này, một ngày không dánh liền ngứa tay.
"Triệu Thanh Mộng lại gọi cho cô?"
Hôm nay, Triệu Thanh Mộng gọi tới.

Vừa lúc ở trên xe nên Triệu Cảnh Hàng cũng nghe thấy.
Thẩm Thu: "Triệu tiểu thư muốn tôi chơi mạt chược cùng cô ấy."
Anh tựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu: "Lâu lâu lại gọi điện thoại tới đây.


Tôi nghĩ là em ấy muốn đào người của tôi mang đi."
Thẩm Thu: "Chắc là không phải."
"..."
Tối nay, Triệu Cảnh Hàng có tiệc xã giao, Thẩm Thu cũng đi theo.
Thời gian này, anh cũng có lúc làm việc sai trái, nhưng cũng không thật sự nháo ra lớn chuyện.
Cuối cùng, dưới vẻ ngoài phù hoa hào nhoáng, người nhìn như tự do cũng sẽ bị hạn chế nhiều mặt.
Sau khi hai người xuống xe vào khách sạn, Triệu Cảnh Hàng vào phòng, Thẩm Thu cùng những vệ sĩ, trợ lý khác ở bên ngoài chờ.
Một bữa cơm của mấy ông lớn không đơn thuần chỉ là ăn cơm, rõ ràng có thể giải quyết trong 30 phút, bọn họ có thể nói suốt một buổi tối.
Thẩm Thu chán nản chờ ở cửa, gần 10 giờ tối, cô vô tình nhìn thấy một người quen.
Là thân chủ lúc trước của cô, Trần Thi Kỳ.
Trần Thi Kỳ cũng ngạc nhiên khi thấy cô, hợp tác lúc trước xem như tách ra trong hòa bình, nên khi cô ta đi tới đã dừng lại chào hỏi.
"Thật trùng hợp!"
Thẩm Thu gật đầu: "Trần tiểu thư!"
Trần Thi Kỳ nhìn căn phòng phía sau cô, có lẽ là thân chủ của cô ở bên trong: "Không nghĩ tới hôm nay ăn một bữa cơm ở đây có thể gặp được cô.

Thế nào, hợp đồng đến thời hạn chưa? Nếu cô muốn quay lại, có thể tùy lúc gọi cho tôi."
Thẩm Thu nói: "Còn chưa kết thúc."
Trần Thi Kỳ nhún vai: "Được rồi! Lâu như vậy, xem ra bên kia cho cô rất nhiều tiền."
Thẩm Thu cười nhẹ.
Ban đầu Trần Thi Kỳ ngồi trong phòng buồn chán mới đi ra ngoài, thấy được người quen liền trò chuyện vài câu: "Ai..

Đem người từ chỗ tôi cướp đi là người như thế nào? Diễn viên sao? Hay là thương nhân?"
Thẩm Thu không quên, bộ dáng muốn sống muốn chết của Trần Thi Kỳ vì Triệu Cảnh Hàng.
Cô nghĩ tốt hơn là không nói.
Nhưng mà cô chưa tìm được lý do lừa gạt, cửa phòng liền mở ra.
Bên trong người ăn uống no đủ đi ra, dẫn đầu là Triệu Cảnh Hàng.
Ở trong một vòng rượu đi qua, sắc mặt hay kiểu tóc của Triệu Cảnh Hàng một chút cũng không loạn, chỉ là áo sơ mi tháo vài nút, sâu trong cổ áo hơi ửng đỏ vì rượu.
"Chú Trần! Chuyện kế tiếp, chúng ta về công ty thảo luận."
Chú Trần trong miệng Triệu Cảnh Hàng là một người đàn ông hơn 50 tuổi, uống say đến mặt đỏ bừng: "Tốt tốt! Được lắm Cảnh Hàng! Quả nhiên là người trẻ tuổi, uống nhiều như thế mà mặt không đổi sắc."
Triệu Cảnh Hàng nói: "Chú Trần cũng là gươm quý không bao giờ cùn."
"Ha ha ha, được rồi! Trở về rồi nói, tôi đi trước."
"Được."
Một đám người rời đi.
Triệu Cảnh Hàng bắt tay xong, tùy ý ném áo khoác lên người Thẩm Thu nói: "Đi! Gọi điện thoại cho tài xế."
Thẩm Thu kịp thời đón lấy: "Vâng."
"Cảnh Hàng.." Trần Thi Kỳ từ lúc Triệu Cảnh Hàng bước ra đã ngơ ngác.

Từ sau lần trước, cô không có gặp lại anh.


Tâm tư vẫn còn, nhưng không được cho phép, cô ta không dám trực tiếp đi trêu chọc.
"Chủ mới của cô là anh ấy?" Sau khi phản ứng lại, Trần Thi Kỳ tức giận nhìn về phía Thẩm Thu.
Gọi điện cho tài xế xong, đối mặt với câu hỏi của Trần Thi Kỳ, Thẩm Thu thành thật gật đầu.
Trần Thi Kỳ lập tức bùng nổ: "Cô..

cô dám qua mặt tôi quen biết anh ấy? Thẩm Thu! Tôi nhìn lầm cô rồi, tôi không ngờ cô là người sẽ bán đứng thân thể."
Thẩm Thu chậm rãi chớp mắt, thân thể..
"Không phải, tôi phía trước.."
"Đúng vậy! Làm vệ sĩ cũng không đứng đắn!" Triệu Cảnh Hàng đột nhiên câu lấy cổ Thẩm Thu, áp sát người vào gương mặt cô.
Giọng điệu anh nặng nề, rõ ràng mang theo ái muội: "Nhưng mà cô ấy cũng có nói, đi theo tôi tốt hơn, được nhiều tiền."
Thẩm Thu: "?"
Trần Thi Kỳ: "Các người.."
"Đi thôi vệ sĩ Thẩm! Cùng tôi về nhà..

làm chuyện không đứng đắn đi."
Triệu Cảnh Hàng là uống rượu độc, bộ dáng muốn cùng cô đồng quy vu tận?
Thẩm Thu đen mặt kéo cánh tay anh ra, nhưng bàn tay quàng cổ cô cứng như tường đồng vách sắt, kéo mãi không ra.

Thẩm Thu đành phải cố gắng chen ngón tay vào giữa cánh tay anh và cổ cô, phòng ngừa chính mình bị siết chết.
"..

Anh đây là kéo thù hận cho tôi?" Bị Triệu Cảnh Hàng kéo đi tới cửa thang máy, Thẩm Thu khó khăn lên tiếng.
"Kéo thù hận gì?" Triệu Cảnh Hàng nói: "Sai chỗ nào? Cô không phải vì tiền mới đi theo tôi sao?"
Thẩm Thu rất muốn trợn trắng mắt, giọng điệu hành vi này của anh, có quỷ mới nghe được anh nói lời đứng đắn gì.
Đinh..
Thang máy tới rồi.
Anh đem người kéo vào.
Cô thật sự là khó thở, cầm ngón út của anh, dùng sức bẻ ra bên ngoài.
"Tê.." Triệu Cảnh Hàng bị đau, kinh ngạc nhìn Thẩm Thu: "Cô muốn chết?"
Thẩm Thu mở miệng hô hấp, giọng khàn khàn: "Không lấy ra thì tôi sẽ chết."
Nói xong lại ngước mắt trừng Triệu Cảnh Hàng, nghiến răng nói: "Thiếu gia! Xin hỏi anh có thú vui hành hạ người khác đến chết sao?"
Vừa rồi không thở được, sắc mặt cô đỏ lên, đôi mắt cũng vì phản ứng sinh lý mà ngập nước.

Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn, khó hiểu mà nhớ tới con "mèo hoang nhỏ" tối hôm đó.
Anh híp mắt, nở nụ cười: "Lúc đầu không có, nhưng nhìn thấy cô, hình như có chút.."
* * *
Tác giả: Không phải là tình chị em, bối cảnh thiết lập là nam chính 27 tuổi, nữ chính 24 tuổi (Chắc là Thu Thu nhà tôi quá điềm tĩnh và lạnh lùng, nên một số người hiểu lầm)..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận