Sau đó nói︰"Em cho rằng tình bạn của em và Dương Nhược Vi rất vững chắc, không có vết nứt, là bởi vì trong mối quan hệ này của các người, phần lớn thời gian là em chiếm vị trí chủ đạo, Dương Nhược Vi ở đại đa số thời gian đều là phối hợp em.
Sau khi em kết hôn, chênh lệch giữa em và cô ấy kéo dài càng lớn.
Theo một đường đi tới, em càng ngày càng tốt, cô ấy lại lần nữa bị người nhà kéo sau chân, thậm chí còn gánh lượng lớn nợ nần trên lưng.
Em cho rằng trong lòng cô ấy sẽ cân bằng sao? Lý trí của cô ấy có thể nói cho cô ấy, em là người có thể giải quyết cảnh khốn khó của cô ấy nhất, nhưng tự tôn của cô ấy không cho phép mình lại không sánh được với em.
"Tần Dĩ Duyệt sững sờ nhìn Hạ Kiều Yến, trong lúc nhất thời không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến tiếp tục nói︰"Anh không có ý định can thiệp em kết bạn, chỉ là ở thương trường gặp được quá nhiều ví dụ bạn bè phản bội, xa lánh, muốn nhắc nhở e, một chút.
"Tần Dĩ Duyệt tử cân nhắc tỉ mỉ lời Hạ Kiều Yến, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Cô và Dương Nhược Vi là bạn thời đại học, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Nhược Vi, cô liền rất có thiện cảm đối với Dương Nhược Vi mặc quần áo mộc mạc nhưng sạch sẽ tinh khiết.
Trong quá trình bọn họ ở chung, Dương Nhược Vi cũng không có một mực tiếp nhận sự giúp đỡ của cô, sẽ tận lực giúp cô làm chuyện mà cô ấy đủ khả năng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Dương Nhược Vi không có học tiếp, sớm ra đời làm việc, làm trợ lý bác sĩ cho một chỗ khám bệnh ở Tần thành.
Sau khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhờ chủ nhiệm hỗ trợ ở khoa phụ sản cho Dương Nhược Vi một cái chức vị.
Quan hệ của bọn họ mới lần thứ hai thân mật hơn.
Tần Dĩ Duyệt vừa nghĩ như thế, cảm thấy trái tim có chút lạnh.
Nếu như lúc đó cô không giúp Dương Nhược Vi an bài công việc, bây giờ bọn họ cơ bản không có liên hệ gì.
Sau này nói đến cũng đơn giản chính là quan hệ bạn thời đại học.
Hạ Kiều Yến thấy cô nghiêng đầu, rất chăm chú đang suy nghĩ cái gì, cũng không đi quấy rầy cô.
Lúc Dương Nhược Vi và Tiểu An đến biệt thự ăn cơm, trong lúc vô tình anh từng thấy ánh mắt Dương Nhược Vi nhìn Tần Dĩ Duyệt, ánh mắt kia chen lẫn quá nhiều tin tức.
Chỉ có trong lòng cô gái nhỏ này mới không có những suy nghĩ kia, người khác coi cô là cái gì cô đều sẽ không nghĩ bậy.
Bây giờ không nhắc nhở cô, đợi đến khi cô bị người bán, còn vui cười hớn hở cho người ta kiếm tiền.
Hạ Kiều Yến đậu xe trước một nhà hàng sân vườn ở ngoại thành, hai người phục vụ lập tức tới đón.
Một người tiếp nhận chìa khóa xe của Hạ Kiều Yến lái xe đi, một người thì lại dẫn hai người đến phòng ăn.
Cái nhà hàng này là do một vị nhiếp ảnh gia bỏ ra năm tỷ chế tạo nhà hàng sân vườn cỡ lớn, mỗi một nơi phong cảnh đều đã được tỉ mỉ đánh bóng, rất là đáng xem.
Dù cho người có kỹ thuật chụp ảnh đặc biệt kém, tiện tay chụp vài bức ảnh về phong cảnh nơi này cũng sẽ rất đẹp.
Lúc Hạ Kiều Yến đàm phán kinh doanh, từng cùng người khác đến đây mấy lần, ấn tượng đối với nơi này cũng không tệ lắm.
Nơi này ngoại trừ mấy phong cảnh sân vườn ra, còn có chủ đề nhà hàng khác biệt.
Phong cách chủ đề nhà hàng liền mỗi nơi mỗi vẻ.
Lần này Hạ Kiều Yến chọn chính là nhà hàng ở ngoài trời, vừa ăn cơm, vừa có thể thưởng thức cảnh đêm.
Lúc hai người đến nơi, Tiểu Bảo và quản gia đã chờ ở phòng ăn.
Tiểu Bảo khoanh đôi tay nhỏ ngắn giao nhau ở trước ngực, khuôn mặt không vui nhìn hai người, "Ba mẹ lại lén lút sau lung con làm gì vậy hả?".