Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Người đàn ông như Hạ Kiều Yến, rất ít người phụ nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của anh, thực tế cô còn khoảng cách gần như vậy ở chung, không có một điểm tâm động là không thể nào.

Nhưng, hôn nhân của bọn cô kỳ thật chỉ là hình thức, cô nếu chấp mê bất ngộ, chính là không tốt cho bản thân cô rồi.

Cô đúng thật ra có lẽ cảm tạ Hạ Kiều Yến vào hôm nay đã biểu hiện ra ngoài. Miễn cho cô như loại ngu ngốc cố gắng phát triển hôn nhân của hai người, lúc này mới mất mặt.

Hạ Kiều Yến không có trả lời vấn đề của Tần Dĩ Duyệt. Hỏi ngược lại: "Ví dụ, lúc em cùng bạn trai của em yêu đương, hắn ta đột nhiên nói ra hắn có một đứa con, em còn có thể cùng hắn ta ở một chỗ sao?"

Tần Dĩ Duyệt lập tức phản ứng Hạ Kiều Yến nói vậy là có ý gì rồi."Loại vấn đề này không ví dụ được, mỗi người tính cách không giống nhau, cách giải quyết vấn đề cũng không giống. Với  tính cách này của tôi đoán chừng sẽ trực tiếp xé một lát. Xé đã xong lại nói chuyện. Nếu như nói xong rồi vẫn là chưa tin hắn. Lúc đó có thể chia tay. Người phụ nữ trong lòng anh năm đó cũng bởi vì Tiểu Bảo mà chia tay với anh?"

Hạ Kiều Yến từ chối cho ý kiến.

"Anh có thể đem thân thế Tiểu Bảo nói cho tôi cùng bố mẹ tôi biết, nói cho cô ấy biết cũng có thể,  cô ấy có lẽ có thể lý giải lựa chọn của anh đó."

Câu trả lời của Hạ Kiều Yến là trực tiếp đứng lên. Quay người lên lầu.

Tần Dĩ Duyệt nhìn ly rượu cùng đại sảnh không một bóng người. Nằm trên ghế sa lon. Nhìn đèn treo tường thật lớn.

Tay đặt tới vị trí trái tim, tại trong lòng nhẹ lẩm bẩm nói: "Tần Dĩ Duyệt. Có tiền rồi, nhịn thôi. Về sau bị đạp sẽ cầm những số tiền kia đi tìm mấy tiểu thịt tươi. Người đàn ông như Hạ Kiều Yến, vẫn là để cho người phụ nữ cùng đẳng cấp với anh ta dùng."

Tần Dĩ Duyệt tưởng tượng như vậy, đột nhiên đã hiểu, Hạ Kiều Yến cùng người nhà Hạ gia nguyên nhân nói cho cô cùng bố mẹ cô thân thế Tiểu Bảo có lẽ cô đã biết rồi.

Bởi vì gia thế cách xa cực lớn. Bọn họ căn bản không lo lắng  cô cùng bố mẹ sẽ nói ra.

Bởi vì bọn họ hiểu, chỉ cần bọn họ đầu óc không có nước vào, bọn họ sẽ không làm những điều vô nghĩa như thế này.

Tần Dĩ Duyệt nghĩ tới đây, trong lòng một mảnh nguội lanh.

Trước đây cô không có cảm thấy nhà cô nghèo, nhiều khó khăn, cô từ nhỏ cũng không có thiếu tiền, tiền lương công việc cũng không thấp, sau khi gặp được Hạ Kiều Yến,  cô tựu lập tức xuống đến hoàn cảnh thế đơn lực bạc rồi.

Tần Dĩ Duyệt thở dài, vẻ mặt không thể luyến tiếc mà ngồi xuống thu dọn chai rượu cùng ly rượu, sau đó lên lầu rửa mặt đi  ngủ.

**

Hôm sau.

Tần Dĩ Duyệt dựa theo đồng hồ sinh học thời gian bình thường mà thức dậy, nhìn căn phòng lạ lẫm một lát, mới nhớ tới nơi này là nơi nào.

Cô ở trên giường ngẩn người thêm vài phút đồng hồ, sau đó xoa xoa mặt, đứng lên đi rửa mặt.

Cô cho rằng tối hôm qua sẽ mất ngủ, không nghĩ tới lại có thể ngủ một giấc ngủ tới hừng sáng.

Thần kinh thô rồi.

Tần Dĩ Duyệt rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo, đi ra khỏi phòng.

Nghe được tầng trệt có động tĩnh,  cô liền đi đến nơi phát ra âm thanh đó.

Trong phòng bếp, người phụ nữ trung niên nghe được tiếng bước chân, xoay đầu lại, yêu thương mà hướng Tần Dĩ Duyệt cười cười, nói: "Thiếu phu nhân, cô đã dậy. Bữa sáng tôi đã hâm nóng cho cô rồi, cô ngồi xuống ăn là được rồi."

"Làm phiền bác rồi."

"Không phiền đâu. Lão gia, phu nhân cũng gọi tôi là Lưu thẩm, Thiếu phu nhân sau này gọi tôi như vậy là được."

"Được." Tần Dĩ Duyệt đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Lưu thẩm rất nhanh liền bưng bữa sáng đi lên, kiểu dáng rất nhiều, phần ăn cũng không lớn, như là cho một mình cô ăn.

"Chỉ có một mình tôi ăn thôi sao?"

"Thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đã ăn rồi, bọn họ bây giờ đang ở bên hồ chạy bộ. Thiếu phu nhân ăn xong có thể tìm bên hồ tìm bọn họ."

"Tôi đã biết." Tần Dĩ Duyệt ăn vài miếng, nhìn thấy Lưu thẩm đứng ở bên cạnh bất động, nghi ngờ nói: "Còn có việc gì sao?"

"Không có việc gì, chúng tôi đợi Thiếu phu nhân ăn xong."

Tần Dĩ Duyệt lúng túng, "Không cần phiền như vậy, tôi ăn xong tự mình thu dọn là được. Bác như vậy tôi không quá quen."

"Vâng, vậy tôi lên lầu dọn dẹp một chút. Thiếu phu nhân ăn xong thì cứ để đó, tôi sẽ đến dọn sau.""

Tần Dĩ Duyệt gật đầu.

Cho đến Lưu thẩm biến mất góc trên lầu hai,  cô mới có chút tự do.

Cuộc sống của người có tiền, cô không quá quen ah không quá quen.

Tần Dĩ Duyệt càn quét hết đồ ăn trên bàn, sau đó vẫn là đem chén dĩa dọn đến phòng bếp rửa sạch sẽ.

Cô cũng không phải là tận lực biểu hiện tốt.

Rửa cái chén cũng không phải tốn nhiều công sức, không cần phải để cho người khác đi theo sau mông mà dọn.

Tần Dĩ Duyệt ở phòng khách ngồi một lúc, ánh mặt trời không tệ, cô cũng tiêu cơm rồi, liền lên lầu cầm điện thoại di động, đi ra biệt thự.

Sau khi đi ra, Tần Dĩ Duyệt gọi điện thoại cho mẹ cô.

Lạc Minh Mị vừa bắt máy đã hỏi: "Bảo bối, tối hôm qua con cùng con rể của mẹ lăn giường sao?"

Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, "Lạc Minh Mị phu nhân, làm phiền người nói chuyện kín đáo một chút."

"Tối hôm qua sinh hoạt vợ chồng sao?"

Tần Dĩ Duyệt: "..."

"Phụ nữ 26 tuổi thành thục, thẹn thùng cái gì. Tranh thủ thời gian nói, quay đầu lại mẹ còn có thể cho con điểm kinh nghiệm EXP."

"Con cám ơn mẹ ah, mẹ vẫn là cùng đồng chí Tần Thu Dương trò chuyện chuyện trên giường."

"Baba của con sau khi biết nhất định sẽ ba ngày không muốn quan tâm mẹ đấy."

"Con hiện tại đã không muốn quan tâm mẹ rồi."

"Chậc chậc chậc, quả nhiên là con gái gả đi ra ngoài, giống như giội nước ra ngoài, vừa kết hôn liền không còn yêu mẹ rồi."

"Đúng rồi, đã không còn yêu mẹ rồi." Tần Dĩ Duyệt cười nói.

"Đã nhìn ra." Lạc Minh Mị giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, "Nói đi, gọi điện thoại cho mẹ là muốn nói cái gì."

"Cũng không có chuyện gì lớn. Ngày hôm qua hôn lễ không phải có không ít gia gia cùng mỗ mỗ  bên kia sao? Con đều không chiêu đãi bọn họ tốt, hôm nay mọi người định làm như thế nào ạ? Có cần con qua giúp không?"

"Con rể không có nói cho con sao?" Lạc Minh Mị nghi ngờ nói.

"Nói với con cái gì?"

"Con rể cùng gia đình thông gia đã đặc biệt sắp sếp cho công ty sử dụng xe chuyên dùng đem chúng ta đi du lịch, chi phí toàn bộ bao hết, để cho chúng ta chơi đến hết ngày nghỉ Tết Nguyên Đán."

"À? Tất cả mọi người đi ạ?"

"Có thể đi đều đi, cơ hội để hai nhà ở cùng một chỗ du lịch quá ít, cơ hội như vậy rất khó khăn mới có được. Thông gia bên kia cũng chu đáo, ngay cả đường đi cũng có kế hoạch cả rồi."

Tần Dĩ Duyệt trong lòng có chút xúc động, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nói: "Mọi người đi chơi vui vẻ, phải chụp thật nhiều ảnh, quay nhiều video đấy."

"Đã biết. Con cùng con rể cũng cũng vậy, tranh thủ sớm mang cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái cho mẹ cùng vui nào."

"Mẹ nghĩ cũng thật nhiều."

"Phải." Lạc Minh Mị cười nói,bên kia còn truyền đến tiếng mọi người nói chuyện với nhau, có vẻ rất hào hứng, "Được rồi, con cùng con rể hưởng tuần trăng mật vui vẻ, mẹ sẽ không quấy rầy các con nữa."

"Chú ý an toàn."

"Đã biết, mẹ tắt máy đây."

Tần Dĩ Duyệt cầm di động có chút thất thần mà nhìn về phía trước.

Hạ Kiều Yến và người Hạ gia không nghĩ là chu đáo đến như thế.

Sau này bọn họ ly hôn rồi,  cô phải đối với ông nội, bà ngoại giải thích như thế nào đây?

Tần Dĩ Duyệt lắc lắc đầu, chẳng muốn nghĩ đến vấn đề.

Vừa kết hôn, đã nghĩ đến chuyện ly hôn, chắc là không có ai rồi.

Cô đi ra ngoài tùy tiện chọn lấy một con đường mà đi.

Đi trong chốc lát phát hiện, ở đây con đường cũng có thể đi đến bên hồ đấy.

Mặt cái hồ nước này không phải do người làm, là trên núi từ đầu đã có rồi.

Hồ nước trong veo, xung quanh tô điểm bằng mấy cây không có lá cây cùng đá cuội, lộ ra vài phần vắng lặng.

Hồ nước ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, như một cái gương.

Lại có Thương Sơn, bầu trời làm nổi bật, đẹp không sao tả xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui