Nam Khuê không dám trả lời tin nhắn WeChat này, cũng không dám hỏi anh tại sao?
Cô sợ đáp án nhận được sẽ lại là đáp án đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, đàn ông khi hôn cũng có nhiều loại, bao gồm cả sự thương hại, bốc đồng và thèm khát …
Cô không dám mong đợi bất cứ điều gì, và cô không dám có bất kỳ suy nghĩ viển vông nào nữa.
Đêm nay, cả hai người đều ngủ rất muộn.
Ngày hôm sau, khi Nam Khuê rời giường và đi ra ngoài, Lục Kiến Thành đã không còn trên ghế sô pha, anh đang bận rộn trong phòng bếp.
Một mùi hương thoang thoảng từ bên trong tỏa ra.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Nam Khuê ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Chu Tiễn Nam, cô sững sờ một lúc mới định thần lại: “Tiễn Nam, anh? Sao anh lại đến đây?”
“Tôi thấy em ở đây một mình, chân lại bị đau, có thể sẽ không tiện, tôi định đưa em bữa sáng rồi tiện đưa em đến bệnh.
”
Chu Tiễn Nam bình tĩnh đáp.
Nam Khuê sờ sờ đầu, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Nghĩ đến cảnh Lục Kiến Thành đang ở bên trong, cô bỗng dưng không biết ứng phó thế nào.
“Tiễn Nam, cảm ơn anh, anh…” Anh có lòng quá.
Nam Khuê còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên Lục Kiến Thành đã đi đến.
Giọng nói của anh lạnh như băng: “Cảnh sát bây giờ đều rảnh rỗi như vậy sao? Còn có thời gian rảnh để đưa bữa sáng cho người khác?”
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Chu Tiễn Nam cũng kinh ngạc.
Ngay sau đó anh mới hiểu rõ, hai người họ vốn dĩ là vợ chồng, Nam Khuê vì giận dỗi nên mới dọn ra đây thôi.
Bây giờ hai người đã làm hòa, ở cùng một chỗ là lẽ đương nhiên.
Đôi mắt sâu thẳm nhắm nghiền, Chu Tiễn Nam khéo léo đáp: “Bạn bè gặp khó khăn tôi cũng sẽ tới giúp một tay, nhưng bây giờ chồng em cũng đã ở đây rồi nên tôi cũng không làm phiền hai người nữa!”
Nói xong, Chu Tiễn Nam chuẩn bị rời đi.
Nhìn bữa sáng trong tay anh, Nam Khuê cảm động, lập tức ngăn lại: “Chờ đã…”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì anh cũng chưa ăn sáng, nếu đã là bạn bè thì cùng nhau ngồi ăn đi.
”
Chu Tiễn Nam còn chưa kịp phản ứng, Lục Kiến Thành đã trực tiếp tức giận.
Anh cực khổ dậy sớm làm bữa sáng cho cô, kết quả còn không bằng Chu Tiễn Nam mua một phần ăn đến.
Lục Kiến Thành trực tiếp duỗi tay ra đóng cửa lại, sau đó kéo Nam Khuê vào trong phòng.
Phịch một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại.
“Lục Kiến Thành, anh làm…” Cái gì vậy?Đọc nhanh tại TruyenApp.
Online
Nam Khuê còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Lục Kiến Thành đã giữ lấy đầu cô, phong bế môi cô.
“Ô, ô… buông ra… ô, ô, buông ra.
” Nam Khuê giãy giụa.
Tuy nhiên, cô càng vùng vẫy, Lục Kiến Thành càng hôn sâu.
“Lục Kiến Thành, anh điên rồi.
”
Nam Khuê mở miệng nói chuyện, đúng lúc cho anh thành công có cơ hội hôn sâu hơn.
Lúc này, Lục Kiến Thành giống như một con sư tử đang giận dữ, điên cuồng chứng minh sự tồn tại của mình, thậm chí không tiếc dùng cách vụng về và thô bạo nhất.
Nhưng anh không biết rằng anh làm vậy sẽ chỉ đẩy Nam Khuê ra xa hơn.
Cuối cùng lúc buông ra, hai mắt Lục Kiến Thành đã đỏ, mặt tỏ rõ sự mất khống chế.
Nam Khuê cũng đỏ mặt, cúi đầu khóc thút thít, tóc tai, quần áo đều xộc xệch hết.
Nhìn thấy cô khóc, cơn giận của Lục Kiến Thành đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến chuyện cô kháng cự sự thân cận của anh, anh lại càng buồn hơn.
“Em ghét anh đến thế sao?” Anh hỏi.
Nam Khuê cúi đầu sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng đầy xót xa: “Anh xem tôi là gì? Cứ muốn là đè tôi ra hôn, tôi không phải công cụ cho anh phát tiết.
”
Hờ, công cụ phát tiết sao?
Cô lại nghĩ anh như vậy?
Khoảnh khắc đó, Lục Kiến Thành cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.
Lồng ngực bỗng truyền đến một cơn đau nhói, Lục Kiến Thành lành cười nhạt: “Nam Khuê, có phải bất kể anh làm gì thì trong lòng em, anh vẫn không bằng Chu Tiễn Nam không.
”
“Anh là anh, anh ấy là anh ấy, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.
” Nam Khuê nói.
Anh là thanh xuân của cô, là ký ức của cô, là tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô.
Đó là tình yêu sâu đậm, là yêu thầm, cũng là tình cảm không thể thốt lên bằng lời.
Đối với cô, Chu Tiễn Nam chỉ là một người bạn, một người bạn rất tốt, một người bạn cần được trân trọng và quý trọng, một người bạn không thể dễ dàng đánh mất.
Bạn bè và người cô yêu là sự tồn tại hoàn toàn độc lập, làm sao có thể so sánh được!
Nhưng mà, những lời này lọt vào tai Lục Kiến Thành lại thành một ý nghĩa khác.
“Hừ… không thể so sánh sao?” Anh nhìn Nam Khuê, nhỏ giọng lặp lại.
Nói xong, anh lại cười tự giễu: “Đúng vậy, đúng là không thể so sánh.
Em nói đúng, trong lòng em, anh không thể bằng anh ta được, anh ta mới là quan trọng nhất, còn anh không là gì cả.
”
Anh xoay người không do dự, bóng lưng cao lớn bước ra ngoài.
Không biết vì sao mà Nam Khuê lại cảm thấy bóng dáng đó của anh tràn ngập bi thương và cô độc? Anh bi thương gì chứ?
Lúc bóng dáng của Lục Kiến Thành chuẩn bị biến mất, Nam Khuê hé miệng gọi: “Kiến…”
Nhưng vừa nói được một chữ, cô lại dừng lại.
Gọi anh lại để làm gì chứ?
Cho dù cô có nói với anh rằng anh đã sai rồi, ở trong lòng cô, anh mới là số một thì có thể thay đổi gì chứ?
Cô và anh đã sớm bỏ lỡ nhau rồi.
Hai năm làm vợ chồng, tuy không phải sớm chiều ở chung nhưng cũng coi như cùng chung chăn gối.
Tình yêu cô dành cho anh bấy lâu nay vẫn chưa thể xóa nhòa.
Nhưng hiện tại có thể làm được gì?
Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê nhìn nồi cháo vẫn đang đun trong phòng bếp, duỗi tay tắt bếp rồi yên lặng ăn cháo.
Khi ra khỏi cửa, cô quả thật đã rất buồn.
Vết thương ở chân tuy đã thuyên giảm nhiều nhưng vẫn còn hơi đau.
Hơn nữa hôm nay ra cửa hơi muộn, cô sợ sẽ bị muộn làm.
Kết quả, vừa ra khỏi tiểu khu, liền nhìn thấy Chu Tiễm Nam đang dựa vào xe, thân ảnh thon dài đặc biệt hút mắt.
Nam Khuê chạy tới: “Anh vẫn chưa đi sao? Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi chứ?”
“Tôi thấy chồng em đã đi rồi, sợ em khó bắt taxi nên quyết định ở lại đợi em.
”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, vẫn là anh chu đáo.
”
Sau khi lên xe, Chu Tiễn Nam không nhịn được hỏi: “Chuyện sáng nay, tôi rất xin lỗi.
”
Nam Khuê quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh ấy: “Sao anh lại phải xin lỗi?”
“Bởi vì sự xuất hiện của tôi, dường như đã gây ra hiểu lầm giữa hai người.
”
Nam Khuê nghe vậy lập tức lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, Tiễn Nam, anh đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến anh.
”
“Thật đấy.
” Sợ rằng Chu Tiễn Nam sẽ không tin, cô lại nhấn mạnh.
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?” Chu Tiễn Nam hỏi.
“Được.
” Nam Khuê nhẹ gật đầu.
“Có phải hai người đang hiểu lầm nhau chuyện gì đó không?”
Hiểu lầm?
Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm thì đã tốt, nhưng chuyện của hai người thì một hai câu không thể giải thích rõ được.
Hai người xảy ra quá nhiều chuyện, cũng bỏ lỡ quá nhiều chuyện.
“Tiễn Nam, tôi cũng không muốn giấu anh, đúng là dạo này chúng tôi có xảy ra một vài vấn đề, nhưng những vấn đề này rất nghiêm trọng, không phải một hai câu có thể nói xong được, cũng không phải nói giải quyết là có thể giải quyết được.
”
“Vậy, em còn yêu anh ta không?”
Đột nhiên, Chu Tiễn Nam nhìn chằm chằm Nam Khuê.