Nghe được lời này, Nam Khuê đột nhiên cười.
Dường như đã rất lâu rồi không có ai hỏi cô như vậy.
Cô có yêu anh không?
Yêu chứ.
Đương nhiên là có yêu.
Yêu mười năm rồi.
Dù cho bọn họ đã ly hôn rồi, nhưng những ngày tháng này, đêm nào cô cũng nghĩ về anh, nhớ đến anh, yêu anh.
Đậm sâu đến thế, đau đớn đến thế, sao có thể không yêu được?
Gió thổi tung mái tóc dài của Nam Khuê, cô mỉm cười, nhẹ nhàng vén lại tóc, sau đó nhìn Chu Tiễn Nam, trả lời câu hỏi anh vừa hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu chứ, đương nhiên là có.
”
Khẽ cúi đầu, Nam Khuê nhẹ giọng tiếp tục nói: “Yêu mười năm rồi, làm sao có thể không yêu chứ?”
Mười năm!
Trong phút chốc, hai chữ này đã khắc sâu vào trái tim Chu Tiễn Nam.
Vậy mà đã mười năm?
Từ ánh mắt, từ cách nhìn, từ cử chỉ của cô, từ lâu anh đã nhìn ra cô yêu Lục Kiến Thành.
Nhưng mà, anh không ngờ, cũng chưa từng nghĩ tới rằng cô đã yêu anh ta thời gian lâu đến mười năm.
Mười năm, một người có thể có bao nhiêu cái mười năm!
Đặc biệt là một cô gái, cả thanh xuân cũng chỉ có một cái mười năm.
Vậy mà, cô lại trao tất cả cho người con trai tên Lục Kiến Thành kia, tấm lòng của cô, toàn tâm toàn ý đều là người con trai đó.
Lúc đó, Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lạ thường và cũng đau khổ đến lạ.
Có thể mười năm sau, mười năm sau nữa, người cô ấy yêu vẫn sẽ là chàng thiếu niên trẻ trung năm nào.
Còn anh, có lẽ chỉ như cát chảy qua thời gian.
Hiện tại, anh rất vui, vui vì cho đến bây giờ anh luôn được ở bên cô như một người bạn, vui vì anh chưa bao giờ để lộ chút tâm tình nào của bản thân.
Nếu không, e rằng giữa họ đến cả làm bạn cũng không làm được.
Không ngờ rằng, Chu Tiễn Nam anh, một nhân vật mà trên chiến trường chỉ cần nhắc tên đã đủ đối thủ phải khiếp sợ, lại có ngày cũng lo sợ bất an như vậy.
“Nam Khuê, cảm ơn em đã trò chuyện với tôi, sau khi nói chuyện với em, tâm trạng của tôi tốt lên nhiều rồi.
”
“Nhưng mà chuyện tôi vừa nói với anh, là bí mật trước nay của tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ cùng anh, cũng hy vọng là anh có thể giúp tôi giữ bí mật.
”
Chu Tiễn Nam kinh ngạc: “Em nói vậy có nghĩa là anh ta không biết sao?”
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, anh ấy không biết.
”
“Đã lâu như vậy, tình cảm cũng sâu đậm như vậy, sao em không nói với anh ta?”
“Tôi có nói rồi, tiếc là …” Cô cúi đầu cười, nụ chứa đầy sự khổ sở và buồn bã: “Anh ấy nói anh ấy không muốn nghe, hai lần, tôi đã thử hai lần, nhưng anh ấy đều đã bỏ lỡ.
”
Cười rồi, Nam Khuê ngẩng đầu lên, đưa tay ra lau nhẹ khóe mắt, sau đó tiếp tục nói.
“Anh cũng biết mà, tôi là con gái, da mặt mỏng, bị cùng một người, lại là người mình yêu sâu đậm cự tuyệt những hai lần, thì có can đảm đến thế nào cũng chẳng có đủ dũng khí để mở miệng nữa.
”
“Hơn nữa …”
Anh ấy cũng không yêu tôi.
Câu sau Nam Khuê không nói ra, chỉ âm thầm giữ trong lòng.
Không nói ra, cô đã đủ buồn rồi.
Nếu nói ra, chắc cô càng đau buồn hơn nữa.
Đến bệnh viện, khi Nam Khuê xuống xe, Chu Tiễn Nam nhận được một cuộc gọi.
Đôi mắt anh nhàn nhạt, dường như điềm tĩnh đến mức giữa trán không có một chút cảm xúc nào.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ nghe được anh ấy đáp lại một câu vô cùng đơn giản: “Được, tôi đi.
”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Nam Khuê đã bước đến cửa chính của bệnh viện và chuẩn bị đi vào trong.
Đột nhiên, Chu Tiễn Nam cố sức chạy đến và dừng lại trước mặt Nam Khuê.
Nhìn thấy anh chạy tới, Nam Khuê kinh ngạc một phen: “Sao thế?”
“Chỉ là muốn nói với em một tiếng, tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi.
”
Đần ra vài phút, Nam Khuê mới phản ứng lại: “Không phải là vừa quay về sao? Sao nhanh vậy lại phải đi rồi?”
“Cấp trên sắp xếp.
” Chu Tiễn Nam khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà, tôi đồng ý rồi.
”
Nam Khuê há hốc miệng một lúc rồi mới hỏi: “Có nguy hiểm không?”
“Có lẽ có một chút.
”
“Không thể không đi sao?” Cô hỏi
Chu Tiễn Nam mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nụ cười này chói sáng như ánh mặt trời ban chiều, vừa dịu dàng vừa khiến người ta thấy ấm áp.
“Cô ngốc này, không phải tôi thì cũng sẽ là người khác, đã làm ngành này thì bất kỳ lúc nào cũng không trốn tránh được.
”
Lời này Nam Khuê không phải không hiểu.
Cô hiểu rõ.
Nhưng mà bởi vì quá hiểu, nên mới càng cảm thấy buồn hơn.
Tại sao trên thế giới này lại có nhiều nguy hiểm như vậy.
Tại sao mọi người không thể bình yên mà sống qua ngày.
Có lẽ do cảm xúc dâng trào, Nam Khuê xoay người, kìm nén sự nghẹn ngào.
“Anh đợi tôi một chút!”
Nói xong, cô đột nhiên chạy đi.
Nam Khuê chạy đến phòng hành chính, lấy ra một hộp kẹo cưới từ trong ngăn tủ, sau đó chạy lại, nhét hết số kẹo vào lòng bàn tay Chu Tiễn Nam.
“Cho anh đó, không cần biết anh đi bao lâu, làm nhiệm vụ gì, tôi đều mong anh bình yên vô sự quay trở về.
”
“Đây là kẹo cưới, bên trong chứa toàn là may mắn và phúc phần, tôi chưa ăn một cây nào, hy vọng nó sẽ có thể mang lại may mắn cho anh.
”
Nói xong, Nam Khuê càng cảm thấy nghẹn ngào.
Chu Tiễn Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Nam Khuê.
Toàn bộ quá trình cũng chưa đến ba giây.
Sau đó, họ nhanh chóng tách ra.
“Vậy tôi có thể xin em một tâm nguyện được không?” Chu Tiễn Nam hỏi.
“Tâm nguyện gì?”
“Đợi tôi quay về, em lại mời tôi uống cà phê nhé, cứ uống cà phê ở bệnh viện bọn em đi, tôi cảm thấy nó rất ngon.
”
“Được.
” Nam Khuê gật đầu lia lịa.
“Chờ khi anh về rồi, đừng nói là một ly, mười ly, hai mươi ly, tôi cũng đợi anh.
”
“Còn nữa…” Nam Khuê cười nói: “Tôi có quen một cô gái rất dễ thương, đợi anh trở về, tôi sẽ giới thiệu làm bạn gái cho anh.
”
Khoảnh khắc đó, trong lòng Chu Tiễn Nam tràn đầy chua xót.
Trái tim như ngừng đập, rất đau.
Nhưng anh đã kìm nén lại.
Anh cong môi cười nhẹ, giấu đi tất cả sự cô đơn cùng chua xót, chỉ đáp lại một chữ: “Được.
”
Một chữ ý nặng ngàn cân.
Sau khi chia ly, Nam Khuê xoay người chạy về phía trước, nhưng Chu Tiễn Nam lại chẳng rời đi.
Anh nhìn về hướng cô rời đi rất rất lâu.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Nam Khuê hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy gì nữa, anh mới từ từ thu lại ánh mắt, sau đó quay người rời đi.
Nhiệm vụ lần này, tuy là do cấp trên yêu cầu, nhưng thực ra anh có thể nhận, cũng có thể không.
Nhưng mà, lúc đó trong xe anh đã đưa ra quyết định.
Thay vì chờ đợi, một ngày nào đó cô nhận ra được tâm tư của anh, thì anh chọn cách rời xa một cách dứt khoát, và ra đi một cách tự nhiên và bình thản.
Không làm phiền, là sự ấm áp cuối cùng của anh.
Nếu sự tồn tại của anh thực sự gây ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành, ảnh hưởng đến tình cảm của họ, thì anh chọn ra đi.
Anh mong cô sống tốt, càng hy vọng cô được hạnh phúc.
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, trong phút chốc Chu Tiễn Nam đã nhìn thấy một bóng người cao ráo dựa vào chiếc xe màu đen.
Với vẻ ngoài ưu tú, dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ, anh muốn không chú ý đến cũng khó.
Lần này, cả hai dường như đã ngầm hiểu nhau.
Cùng lúc đó Chu Tiễn Nam đi về phía Lục Kiến Thành, Lục Kiến Thành cũng đi về phía Chu Tiễn Nam.
Sau đó, hai người họ nói gần như cùng một lúc: “Nói chuyện đi!”