Lục Kiến Thành nhìn Phương Thanh Liên, người đã đến tìm anh, liền cau mày.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Phương Thanh Liên cắn môi, làm ra bộ dạng nhỏ nhắn và yếu ớt.
“Kiến Thành, em xin lỗi, em biết là anh không muốn gặp em, nhưng em thực sự rất nhớ anh.
”
“Thanh Liên, anh nhớ là đã nói rất rõ ràng với em rồi mà, từ thời điểm anh quyết định đưa em ra nước ngoài, thì giữa chúng ta đã không có quan hệ gì nữa.
”
“Không … ” Phương Thanh Liên lắc đầu, khóc lóc thảm thiết: “Làm sao có thể không còn quan hệ gì được? Em là mối tình đầu của anh, chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, em tin anh vẫn còn thích em, chỉ là vì Nam Khuê là vợ của anh nên anh mới phải bất đắc dĩ chịu trách nhiệm.
”
“Em sai rồi.
” Ánh mắt Lục Kiến Thành rất kiên định: “Người anh yêu bây giờ là Nam Khuê, anh đối tốt với cô ấy, cũng không phải vì trách nhiệm, mà là vì anh thực sự nghiêm túc muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ.
”
“Vậy nên Thanh Liên, hãy buông tay đi, như thế sẽ tốt cho cả em, cả anh và cả Nam Khuê.
”
Phương Thanh Liên ôm lấy ngực, đau đớn từng cơn.
Cô ta không muốn tin những gì Lục Kiến Thành nói.
Không yêu nữa?
Rõ ràng cô ta mới là mối tình đầu của anh, là người anh yêu nhất.
Sao anh có thể nói không yêu là không yêu nữa?
Thậm chí còn quay lại yêu người phụ nữ đã phá hỏng mối quan hệ của họ.
“Lục Kiến Thành.
” Phương Thanh Liên rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em có thể chịu được rằng anh không yêu em nữa, anh có thể yêu bất cứ ai, tại sao lại phải là Nam Khuê, anh quên à, cô ta là kẻ phá hoại tình cảm của chúng ta, nếu không có cô ta, chúng ta đã không phải chia tay.
”
“Phương Thanh Liên.
” Đột nhiên, Lục Kiến Thành cao giọng.
Ánh mắt anh nhìn cô ta, đặc biệt sắc bén: “Anh không cho phép em đổ nước bẩn lên người cô ấy.
”
“Anh bảo vệ cô ấy đến thế này à?”
“Lúc đó khi chúng ta chia tay, không liên quan gì đến cô ấy cả, trước khi anh và Nam Khuê kết hôn, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, em đã quên lúc đó là em đòi chia tay, nói anh không quan tâm đến em, không bảo vệ được em sao?”
Lời Lục Kiến Thành vừa dứt, mặt Phương Thanh Liên đỏ bừng không biết nói thêm gì.
“Em… em…”
“Nhưng lúc đó em chỉ là nhất thời bốc đồng, Kiến Thành, em trước nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn chia tay với anh, em yêu anh nhiều đến thế, sao có thể rời bỏ anh được? Em chỉ là nhất thời nóng giận, muốn để anh dỗ dành em, em cũng không ngờ chúng ta vừa chia tay, ông của anh đã bảo anh kết hôn.
”
“Kiến Thành, em xin lỗi, em sai rồi, em thực sự đã hối hận rồi, nếu em biết rằng sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy, thì bất luận thế nào em cũng sẽ không bao giờ chia tay anh.
” Phương Thanh Liên nắm lấy cánh tay Lục Kiến Thành, khóc lóc rất thảm thương.
Lục Kiến Thành thở dài một hơi, anh duỗi tay, hất tay Phương Thanh Liên ra: “Thanh Liên, nhiều chuyện xảy ra như vậy rồi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, em hà tất phải chấp niệm làm gì?”
“Em yêu anh nhiều thế, sao có thể không chấp niệm được? Kiến Thành, em cầu xin anh, đừng bỏ em được không? Cho dù …”
Cô ta khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe, thậm chí đến giọng nói cũng run rẩy: “Cho dù em không cần gì cả, em không cần danh vị, cũng chẳng cần thân phận, chỉ cần em được ở bên anh thôi, có được không?”
“Không thể được.
”
Lục Kiến Thành chẳng thèm nghĩ thêm, cũng chẳng hề chần chừ mà thẳng thừng từ chối.
“Anh sẽ không làm tổn thương Nam Khuê, cũng đừng khiến anh coi thường em.
”
“Anh đã nói rồi, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa, hãy coi nhau như người xa lạ, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
”
“Em đi đi!”
Lục Kiến Thành nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại.
Phương Thanh Liên cắn môi, trái tim như bị dao khứa.
Dù cô ta có nói rất nhiều, thậm chí van xin hết lời mà anh vẫn dửng dưng như không.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay khi cửa định đóng lại, Phương Thanh Liên đột nhiên đưa tay ra chặn lại: “Được rồi, em hứa với anh, từ nay về sau sẽ không quấy rầy anh nữa.
”
“Em biết anh sẽ không để em ở cùng khách sạn với anh, nhưng đã muộn như vậy, anh nỡ lòng nào để em về một mình sao? ”
“Anh sẽ tìm người đưa em về.
”
Lục Kiến Thành giơ tay ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Phương Thanh Liên lập tức từ chối: “Không cần, nếu là do người khác đưa về, thì em thà tự mình đi về.
”
“Kiến Thành, lần cuối cùng rồi, chỉ cần qua đêm nay, chúng ta có thể cả đời này sẽ không gặp lại, anh đưa em về lần cuối được không?” Phương Thanh Liên thành khẩn hỏi.
Thấy Lục Kiến Thành không từ chối ngay, dường như do dự, Phương Thanh Liên liền chớp lấy thời cơ nói thêm: “Đây là nguyện vọng cuối cùng của em.
”
Cuối cùng, Lục Kiến Thành gật đầu.
Phương Thanh Liên lập tức mỉm cười và vui mừng nói: “Thật ư, Kiến Thành, anh thực sự đồng ý rồi ư?”
“Ừ!”
“Vậy anh đợi em một chút, em muốn vào phòng vệ sinh.
”
Vào đến phòng vệ sinh, vẻ mặt đáng thương của Phương Thanh Liên lập tức biến mất.
Thay vào đó là một khuôn mặt nham hiểm.
Cô ta nhìn vào gương, khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy xấu xa.
“Nam Khuê, tất cả đều tại cô.
”
“Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ quay lại.
”
“Kiến Thành là của tôi, ai cũng đừng hòng giành được anh ấy.
”
Trước khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu đầy xấu xa và thâm độc: “Tiến hành theo kế hoạch 2 đi.
”
Sau đó, cô ta lấy sim điện thoại ra và vứt trong phòng vệ sinh.
Đường phố lúc ba giờ sáng vắng lặng lạ thường.
Khi Lục Kiến Thành đưa Phương Thanh Liên ra ngoài, nhiệt độ cực thấp, gió cũng rít từng cơn.
Anh nhìn Phương Thanh Liên, cô ta chỉ mặc một chiếc váy dài đã co lại thành một cục, toàn thân phát run, gương mặt cũng trắng bệch không còn chút máu.
Cuối cùng không thể chịu được, anh đành cởi áo khoác ngoài đưa cho cô ta.
“Đi đường nào?” Lục Kiến Thành hỏi.
Bởi vì Phương Thanh Liên nói rằng nơi cô ta sống cách đây không xa, đi bộ mười mấy phút là tới, nên anh không lái xe.
“Bên phải, đi qua hai cột đèn giao thông, rẽ phải, đi qua thêm hai cột đèn giao thông nữa là tới.
”
“Ừ.
”
Hai người vừa đi được một lúc, thì đột nhiên, phía sau truyền đến loạt âm thanh ồn ào.
Ngay sau đó, chiếc xe máy vút qua hai người với tốc độ cao, phát ra âm thanh chói tai lại ồn ào.
Tình trạng này cũng thường thấy lúc nửa đêm, cho nên Lục Kiến Thành không để tâm, cứ nghĩ có người đua xe giữa đêm.
Tuy nhiên, sau hai phút, anh nhận ra rõ ràng có điều gì đó không đúng.
Tính cảnh giác nhạy bén khiến anh ngay lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm.
“Thanh Liên, lại đây.
”
Sau khi hét lên một tiếng, Lục Kiến Thành lập tức kéo xe lăn của Phương Thanh Liên đến phía sau để chặn lại.
Quả nhiên, ngay sau đó, những chiếc xe máy đó như đã thỏa thuận từ trước, nhanh chóng bao vây xung quanh họ, vây thành một vòng tròn kín.
Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên bị bao quanh bởi nhiều lớp.
“Tổng giám đốc Lục, muốn đợi được cậu ra ngoài thực sự không dễ dàng gì, nếu không phải nhờ các anh em nằm vùng suốt đêm, e là thực sự bỏ lỡ cơ hội rồi.
” Trong đám người, một người đàn ông mặt sẹo bước ra.
Lục Kiến Thành nhìn thấy anh ta, lập tức nheo mắt lại: “Là mày?”
“Sao nào? Tổng giám đốc Lục có bất ngờ không?”
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao sao?”
“Ha…” Vừa nghe thấy thế người đàn ông lập tức ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Tao biết, trong nước mày có thế lực khắp nơi, đi đâu cũng có một đám vệ sĩ đi theo bảo vệ, tao làm sao đối phó được với mày, nhưng ở đây thì khác, mày chỉ có một mình, mà tao thì có cả một nhóm.
”
“Không ngờ tới chứ gì, tao lại bỏ gần tìm xa, tục ngữ nói rồi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, không phải cuối cùng tao đã đợi được rồi sao?”