Lục Kiến Thành tỉnh lại là ở bệnh viện.
Vết thương của anh khá nghiêm trọng, nhưng may mắn là không bị nội thương, chỉ là một số chấn thương bên ngoài.
Không nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa bác sĩ cũng đã xử lý vết thương cho anh, dùng thuốc tốt nhất, lại đã nghỉ ngơi hai ngày, nên tình hình cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà nửa người trên vẫn quấn từng vòng băng vải trắng, nhìn qua có chút dọa người.
Vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Phương Thanh Liên đang nằm gục ở bên cạnh.
Lục Kiến Thành khẽ cử động ngón tay, Phương Thanh Liên lập tức tỉnh lại.
Nhìn thấy anh tỉnh lại, Phương Thanh Liên vui mừng khôn xiết, vừa khóc vừa cười: “Kiến Thành, anh tỉnh rồi sao? Anh thật sự tỉnh rồi sao? Em không nhìn nhầm đúng không?”
“Anh không sao, đừng lo lắng.”
Lục Kiến Thành vừa nói xong, nghĩ đến những chuyện ngày hôm đó, trong lòng lại thấy cực kỳ áy náy.
Đặc biệt là những cảnh tượng đó, chân thật đến mức anh thấy khó thở.
Nhưng mà.
Anh phải thừa nhận rằng lần này nhờ có cô ta mà anh mới sống sót trở về.
Là cô ta đã hy sinh thân mình để cứu anh.
“Thanh Liên, em…” Sao rồi?
Nói được nửa câu, Lục Kiến Thành liền nặng nề không nói nữa.
Ngược lại Phương Thanh Liên lập tức duỗi tay ra che miệng Lục Kiến Thành lại: “Kiến Thành, đừng nói, đừng nói nữa.”
“Để cứu anh, bất kể trả giá gì, em nghĩ cũng xứng đáng.
Đừng nói là những thứ đó, cho dù họ có muốn mạng của em em cũng không tiếc.”
“Chỉ cần anh được sống là đủ rồi.”
Phương Thanh Liên nói xong, nước mắt rơi xuống ào ạt.
Lục Kiến Thành nhìn thấy, trong lòng có chút đau lòng, dù sao cũng là người từng thân thiết nhất với anh.
Nhưng nhiều hơn là sự đồng cảm và áy náy.
Một cảm giác tội lỗi sâu sắc, như sợi dây thừng quấn chặt lấy tim anh.
Nếu có thể, anh thà chết ngay đêm hôm đó cũng không muốn cô ta dùng cách đó để cứu anh.
“Thực xin lỗi, Thanh Liên, em làm tất cả những điều này đều là vì cứu anh.”
Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu: “Đừng, Kiến Thành, đừng nói như vậy, tất cả những chuyện này đều là em tự nguyện, hơn nữa nếu anh chết, bọn họ cũng không tha cho em.”
“Nhưng mà, không đáng, em đáng lẽ không nên cầu xin bọn họ, em biết không, anh thà chết ở chỗ đó cũng không muốn thấy em như vậy.”
“Không được, Kiến Thành, em yêu anh như vậy sao lại có thể trơ mắt nhìn anh chết chứ? Nếu anh chết thì cuộc đời em còn ý nghĩa gì nữa.”
Càng nói, Phương Thanh Liên càng kích động.
Bỗng nhiên cô ta nhào vào ngực Lục Kiến Thành.
Bởi vì tốc độ của cô ta hơi nhanh và dùng lực quá mạnh, đã chạm vào vết thương của Lục Kiến Thành, nên anh đã hự một tiếng.
Phương Thanh Liên lập tức khẩn trương nhìn anh: “Thực xin lỗi Kiến Thành, em không cố ý, anh thế nào rồi? Có sao không? Để em gọi bác sĩ đến nhé?”
“Không cần.” Lục Kiến Thành lắc lắc đầu.
Phương Thanh Liên lần này nhẹ nhàng hơn, cô ta nghiêng người, tựa đầu vào ngực Lục Kiến Thành.
Nghe được nhịp tim của anh, cô ta nhẹ giọng nói: “Kiến Thành, anh không cần tự trách, cũng không cần thấy có lỗi, em nói rồi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện.”
“Điều em muốn rất đơn giản, chỉ cần anh còn sống là em vui rồi, em không cần gì nữa hết.”
Khi nói những lời này, miệng Phương Thanh Liên cong lên một nụ cười đạt được ý xấu.
Trong lòng ngập tràn đắc ý.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc trước dù gì cô ta cũng đã ở cùng Lục Kiến Thành một năm.
Ít nhiều cũng hiểu biết về anh, trải qua chuyện lần này, mặc kệ anh còn yêu cô ta hay không nhưng nhất định anh cũng sẽ không mặc kệ cô ta.
Cho dù cô ta có thuyết phục anh cả nghìn lần và nói anh nghìn lần là không được tự trách mình thì anh vẫn sẽ tự trách mình.
Chỉ cần có sự áy náy này, cô ta sẽ có được thứ mình muốn.
“Nam Khuê, cô cứ chờ đó, tôi sẽ không để cô được như ý nguyện.”
“Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô và Kiến Thành ở bên nhau .”
Nhưng mà Phương Thanh Liên lại không ngờ được rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa tay đẩy cô ta ra.
“Kiến Thành, sao vậy?”
Nhìn thấy anh đẩy mình ra, Phương Thanh Liên khó hiểu hỏi.
“Thanh Liên, thực sự cảm ơn em, cảm ơn em đã cứu anh, cảm ơn em đã bất chấp để giữ lại tính mạng cho anh.
Ngoại trừ những thứ có liên quan tới anh ra, em muốn thứ gì anh cũng có thể cho em được.”
Phương Thanh Liên lập tức hiểu Lục Kiến Thành có ý gì.
Cô ta hé môi, lập tức mở miệng: “Kiến Thành, bây giờ em không muốn nói chuyện này với anh, chuyện này có thể để sau hẵng nói.
Bây giờ sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất, anh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này về sau chúng ta lại nói.”
“Thanh Liên…”
Lục Kiến Thành vốn muốn tiếp tục nói.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
Anh vừa nhìn, là điện thoại của Nam Khuê.
Trong lồng ngực truyền đến một cảm giác thoải mái khó tả, anh muốn ngay lập tức nhận điện thoại.
Nhưng nhìn thấy mình còn đang ở bệnh viện, trên người còn quấn đầy băng gạc, anh lại thất vọng bỏ tay xuống.
Hiện tại trông anh rất khủng khiếp, nếu Khuê Khuê nhìn thấy nhất định sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa, anh không muốn cô nhìn thấy anh bị thương, anh luôn muốn cho cô thấy những gì tốt nhất của bản thân.
Nhưng anh cũng không đành lòng từ chối.
Trên điện thoại, nhạc chuông cuộc gọi đến vẫn luôn vang lên.
“Là của Nam Khuê gọi sao? Sao anh không trả lời, hiện tại anh đang bị thương, hẳn là rất nhớ cô ấy.” Phương Thanh Liên cắn môi ân cần nói.
“Anh không muốn cô ấy nhìn thấy anh như thế này, cũng không muốn cô ấy lo lắng.”
Phương Thanh Liên càng cắn môi sâu hơn, nếu không phải vẫn khống chế được thì có lẽ đã cắn ra máu rồi.
Hừ…
Thật hay cho cái không muốn làm Nam Khuê lo lắng, anh yêu, quan tâm người phụ nữ đó đến vậy sao?
Lục Kiến Thành, em mới là người cứu anh, sao anh có thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy?
Anh không hề quan tâm đến em.
Trong mắt anh đều người phụ nữ đó.
Rốt cuộc anh đặt em ở đâu.
Một cuộc gọi kết thúc, lại đến cuộc thứ hai, thứ ba…
Phải đến cuộc gọi thứ năm kết thúc, điện thoại của Lục Kiến Thành mới im ắng trở lại.
Nhấc điện thoại lên, khi thấy bên trong có hơn 100 cuộc gọi nhỡ, tim anh như bị dao cứa, đau như muốn nứt ra.
Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ như vậy, Khuê Khuê của anh đã buồn bã, khổ sở đến nhường nào.
Chắc chắn cô cực kỳ lo lắng cho anh.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành phát hiện ra một thông tin quan trọng khác.
Anh nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên điện thoại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh còn không tin vào mắt mình.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Anh nhìn Phương Thanh Liên rồi đột nhiên cao giọng.
“Ngày 18, có chuyện gì vậy?”
Ngày 18?
Tức là đã hai ngày trôi qua.
“Vậy nên anh đã nằm đây hai ngày rồi sao?”
Hỏi ra những lời này, Lục Kiến Thành thấy người mình đột nhiên mềm nhũn, vô lực dựa vào giường, giống như tất cả sức lực trên người bị rút cạn hết.
Thảo nào, Khuê Khuê đã gọi cho anh hơn một trăm cuộc điện thoại.
Đã hơn hai ngày, gần ba ngày, Khuê Khuê không liên lạc được với anh, không nghe thấy giọng của anh, không biết tin tức về anh, cũng không biết anh đang làm gì, nhất định cô cuống muốn chết.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành không chịu nổi nữa, anh vén chăn đứng dậy đi ra ngoài.