“Khuê Khuê, là anh.”
Khi bên đó truyền tới âm thanh quen thuộc của Lục Kiến Thành, Nam Khuê trực tiếp bật khóc thành tiếng.
Nhiều ngày nhung nhớ cùng lo lắng cuối cùng cũng có thể buông xuống vào giây phút này rồi.
“Kiến Thành…” vừa mở miệng gọi tên anh, Nam Khuê đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Trong điện thoại phát ra những tiếng nức nở vụn vỡ của Nam Khuê.
Lục Kiến Thành nghe được liền cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, chỉ có thể dịu dàng an ủi: “Nam Khuê không khóc, xin lỗi, là anh khiến em lo lắng rồi.”
“Em yên tâm, anh không sao, ở đây mọi thứ đều tốt.”
“Vậy tại sao anh không nhận điện thoại của em? Anh có biết em gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc điện thoại không?” Cho đến tận bây giờ, Nam Khuê mới thấy tủi thân với lo lắng, cô lớn tiếng phát tiết mọi thứ ra ngoài.
“Lục Kiến Thành, anh doạ em sợ chết đi được anh có biết không? Anh có biết em sợ thế nào không? Em sợ anh xảy ra chuyện, em sợ lại không thể nhìn thấy anh được nữa.”
Một lời nói hết, Nam Khuê mới cảm thấy trong lòng được thoải mái hơn chút.
Nếu không cô thật sự kìm nén sắp chết rồi.
Bên kia, Lục Kiến Thành càng nghe càng thấy đau lòng.
Phát tiết xong Nam Khuê đưa tay lau sạch nước mắt, nhẹ giọng nói: “Anh gọi video cho em, em muốn xem xem anh có gạt em không.
Có đúng thật là không có chuyện gì không?”
“Được.”
Khi mở video lên, nhìn thấy Lục Kiến Thành đang mặc áo phông, trạng thái tinh thần cũng không tồi, Nam Khuê mới bớt lo lắng lại.
Người đau lòng ngược lại lại là Lục Kiến Thành: “Hai ngày này có phải ăn cơm cẩn thận không, sao mặt em lại gầy đi nhiều như vậy.”
Hai ngày nay, Nam Khuê vẫn luôn lo lắng cho anh, đúng thật là không cách nào ăn uống tử tế được.
Nhưng mà cô không muốn anh lo lắng.
Nam Khuê cong môi cười an ủi: “Không có, có thể là do phần mềm làm đẹp của máy ảnh thôi.”
“Không cần biết có hay không, dù sao em cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, tốt nhất là ăn cho mập mạp trắng trẻo lên, như thế anh quay về ôm em mới thoải mái được.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê bật cười: “Vậy không phải em biến thành con heo nhỏ rồi sao, béo quá xấu lắm!”
“Không hề, Khuê Khuê của anh như thế nào cũng là đẹp nhất, hơn nữa anh thích em có da có thịt một chút, ôm càng thoải mái.”
“Cái đồ ngọt miệng.”
Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn ở bên cạnh.
Nếu như có thể, cô ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hận.
Rất hận.
Tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình từng yêu nhất tán tỉnh, ân ái với một người phụ nữ khác là mùi vị gì?
Có thể đau giống vạn tiễn xuyên tâm vậy.
Lần này, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được rồi.
Trước khi hai người cúp điện thoại, Nam Khuê nghiêm túc cảnh cáo lần nữa.
“Lục Kiến Thành, anh nhớ cho kỹ, sau này không được phép như vậy nữa, không được chơi trò mất tích, cũng không được không nhận điện thoại của em, nếu như anh lại như vậy, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Được, tuân mệnh Khuê Khuê đại nhân.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Ngắt điện thoại rồi, Lục Kiến Thành mới phát hiện trên mặt Phương Thanh Liên đã dàn dụa nước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Phương Thanh Liên vội quay người đi, vừa lau nước mắt vừa xin lỗi: “Xin lỗi anh, là do em không khống chế được bản thân.”
“Chỉ là nghe hai người nói chuyện điện thoại, đột nhiên em hơi hoài niệm về thời gian chúng ta còn bên nhau.”
Nói xong, Phương Thanh Liên mới ý thức được không đúng, lại sửa lại: “Xin lỗi, em không nên nhắc về chúng ta lúc trước, bây giờ Nam Khuê mới là bạn gái của anh.”
“Thanh Liên…” thở dài một hơi, Lục Kiến Thành bước tới bên cạnh cô ta: “Có chút chuyện, anh nghĩ vẫn nên nói với em…”
Nhưng anh vừa nói được một nửa thì đột nhiên cả người Phương Thanh Liên ngã về một bên.
Lục Kiến Thành không kịp chuẩn bị,cả người Phương Thanh Liên cùng chiếc xe lăn đã ngã nhào xuống đất.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Thanh Liên…”
Anh vừa ôm cô ta dậy, vừa vội vàng gọi bác sĩ.
Bởi vì đang ở trong bệnh viện nên bác sĩ đến rất nhanh.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Lục Kiến Thành hỏi bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra hết một lượt rồi nói: “Lao lực quá độ dẫn đến bị ngất xỉu, cô gái này tôi có ấn tượng, cậu hôn mê hai ngày là do cô ấy cực nhọc chăm sóc cho cậu, cơm không ăn, ngủ cũng không ngủ, bây giờ cậu tỉnh rồi, chắc là cô ấy không chịu được nữa.”
“Cơ thể phụ nữ yếu đuối, chăm sóc cho cẩn thận.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Nghĩ đến điều gì đó, bác sĩ muốn nói lại thôi.
“Không sao đâu, bác sĩ có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Lúc này bác sĩ mới lên tiếng: “Tôi vừa kiểm tra cho cô ấy thì phát hiện ra, trên người cô ấy đều là vết thương, có rất nhiều vết máu bầm với vệt xanh tím, nhìn thấy đúng là khiến người ta giật mình.”
“Còn có…”
Là một bác sĩ nữ, bà có chút khó mở miệng: “Có rất nhiều vết thương ở nơi tư mật, tôi không biết cô ấy đã phải chịu những gì, nhưng cô ấy vậy mà lại không chăm sóc cho bản thân, còn muốn trông coi, đợi cậu tỉnh lại.”
“Có thể cậu là người rất quan trọng với cô ấy, cô gái này đúng là đáng thương, cậu phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt đó, an ủi nhiều một chút.”
Nói xong, bác sĩ liền rời đi ngay.
Lục Kiến Thành quay lại, Phương Thanh Liên đang nhắm mắt ngủ trên giường.
Trên mặt cô ta là vẻ xác xơ tiều tuỵ, trông rất nhợt nhạt.
Không chỉ thế, cả người cũng gầy đi một vòng.
Đứng bên cạnh cô ta, Lục Kiến Thành cảm thấy áp lực nặng nề trước đây chưa từng có.
Cảm giác tội lỗi cứ dâng lên như thuỷ triều, gần như muốn nhấn chìm anh xuống đáy vậy.
Nghĩ đến những lời bác sĩ vừa nói, anh không nhịn được, đưa tay vén tay áo cô ta lên.
Khi nhìn thấy trên cánh tay cô ta in hằn từng vệt xanh tím, có vệt còn đang ứ máu, trong lòng anh càng thêm khó chịu.
Anh lại xem cánh tay bên kia, kết quả càng nghiêm trọng.
Trong lòng anh càng thêm nặng nề.
Bởi vì có thể liên lạc được với Lục Kiến Thành rồi trên trong lòng Nam Khuê cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Buổi sáng ra ngoài, tâm tình cô khá tốt.
Bởi vì cảm thấy mỗi khi qua một buổi sáng mới thì ngày anh quay về càng gần hơn một chút.
Vậy mà, Nam Khuê có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô vừa ra khỏi cửa liền đụng phải cơn ác mộng.
Đỗ Quốc Khôn đang ngồi xổm dưới lầu của tiểu khu, nhìn thấy Nam Khuê, ông ta cắn một miếng bánh bao lớn, uống một ngụm nước, sau đó điên cuồng chạy qua.
Nam Khuê gần như không cần nghĩ cũng muốn cách ông ta càng xa càng tốt.
Vậy mà Đỗ Quốc Khôn lại giống như một tên điên chạy qua đó, trực tiếp cản đường Nam Khuê.
“Ông đến làm gì?”
Bị ông ta cản đường rồi, Nam Khuê chỉ có thể dừng lại, không vui vẻ gì mà nhìn ông ta.
Nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen rồi.
Mỗi lần Đỗ Quốc Khôn đến tìm cô đều là có chuyện muốn nhờ vả hoặt có rắc rối không giải quyết được.
Đương nhiên nhiều nhất chính là đến mượn tiền.
Chưa một lần nào ông ta tìm cô để làm một người cha tốt.
Thế mà lần này, khi Nam Khuê hỏi ông ta muốn gì, Đỗ Quốc Khuôn đột nhiên lại lắc đầu.
Tiếp đó, ông ta lấy từ trong áo khoác ra một bọc được bao lại rất cẩn thận, mở bọc ra, ông ta cười hì hì đưa đồ ở bên trong cho Nam Khuê: “Cha nhớ là lúc nhỏ con thích ăn bánh bao hấp ở nhà này nhất, nhiều người quá, cha xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.
Cha vẫn luôn ủ nó lại, vẫn còn nóng đấy, con thử xem.”
Nam Khuê kinh ngạc nhìn ông ta, cả nửa ngày cũng không nói được gì.
Đỗ Quốc Khôn mua đồ ăn cho cô?
Còn là bánh bao hấp mà cô thích ăn nhất?
Làm sao có thể được?
Cô thấy mọi thứ giống như đang mơ vậy.
Nam Khuê ngẩn người ra một lúc lâu cũng không đưa tay ra nhận.
Lúc này Đỗ Quốc Khôn cười nói: “Đứa nhỏ này, ngơ ra đấy làm gì, thời tiết buổi sáng rất lạnh, con còn không ăn thì nó nguội mất.”
Nói rồi, ông ta lập tức nhét bánh vào trong tay Nam Khuê.