Lục Kiến Thành vừa định lên tiếng.
Lúc này, Phương Thanh Liên đột nhiên mở mắt, đau lòng, tuyệt vọng, khổ sở đáng thương nhìn về phía anh, giọng nói suy yếu: “Kiến Thành…”
Nếu là bình thường, có lẽ Lục Kiến Thành đã đi qua từ lâu rồi.
Nhưng lúc này đây, anh không động đậy.
Trong bóng đêm tối tăm, màu đen dày đặc như bao phủ một tấm vải lớn.
Lục Kiến Thành đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, không nhúc nhích.
Thời gian, giống như đã được dừng lại.
Cảnh tượng, cũng dừng lại giống vậy.
Nước mắt Phương Thanh Liên rơi đầy mặt, cô ta cố gắng lắc đầu, làm thế nào cũng không dám tin sao anh lại không lên xe chứ? Không đi cùng cô ta đến bệnh viện.
Anh đã muốn đi lên.
Chỉ là trả lời một cuộc gọi điện thoại.
Vậy rốt cuộc thì cuộc điện thoại như thế nào?
Lại có thể làm cho anh dễ dàng thay đổi ý định.
“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên há miệng, gần như dùng hết sức của cơ thể, yếu ớt gọi.
Nhưng mà vô dụng, Lục Kiến Thành chỉ nhìn cô ta, vẫn không nhúc nhích.
Cửa xe cứu thương, từ từ đóng lại.
Khoảnh khắc đó, Phương Thanh Liên đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân, cô vươn tay về phía Lục Kiến Thành, trong ánh mắt đều bi thảm và thê lương.
“Kiến Thành…” Cô ta đau đớn kêu rên trong bóng đêm tăm tối.
“Thanh Liên, bảo trọng, anh tin em sẽ sống khoẻ.
” Lục Kiến cười nhẹ, phất tay.
Ngay sau đó, cánh cửa xe cứu thương đóng lại và nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trong màn đêm, xe cứu thương đã đi xa và nhanh chóng biến mất.
Lục Kiến Thành xoay người, dặn dò trợ lý bên cạnh: “Lát nữa anh đến bệnh viện chăm sóc cô ấy.
”
Nói xong, gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Lập tức bảo người điều máy bay riêng của tôi tới, tôi muốn về nước ngay lập tức.
”
“Tổng giám đốc Lục, lúc sửa chữa trên máy bay của anh phát hiện một chút trục trặc, còn chưa sửa chữa xong, hiện tại lái chỉ sợ có nguy hiểm.
”
“Lâm Tiêu, tôi nhắc lại một lần nữa, yêu cầu của tôi là lập tức, ngay lập tức.
” Lục Kiến Thành trực tiếp nổi giận.
“Vâng, tổng giám đốc Lục, tôi lập tức gọi cho người sắp xếp.
”
“Nửa tiếng sau, tôi sẽ lên đường về nước.
Ngoài ra, bây giờ nói chuyện với ngân hàng, tôi muốn lấy năm ngàn vạn tiền mặt, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, cái này cũng vậy, ngay lập tức, ngay lập tức.
”
Lục Kiến Thành nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Lúc này đây, Lâm Tiêu không dám có một câu nghi ngờ.
Lập tức ngoan ngoãn đi làm.
Tốc độ của cậu ấy rất nhanh, nửa tiếng sau, Lục Kiến Thành đã lên máy bay về nước.
Khi lên máy bay, anh nhìn giờ.
Là 10 giờ tối, còn 11 tiếng nữa là 9 giờ sáng mai.
Thời gian rất gấp gáp, bây giờ anh đang chạy đua với tử thần.
Nhưng bất kể như thế nào, anh tin mình nhất định có thể về, nhất định có thể thành công cứu Khuê Khuê.
Lần trước, cô gặp nguy hiểm, anh không những không cứu cô, ngược lại còn cho rằng cô đang nói dối, muốn giành sự cảm thông của anh.
Cô bị tai nạn xe hơi trong màn mưa lớn, lòng đầy tuyệt vọng, anh không thể ở bên cô, là lỗi của anh.
Anh không thể bảo vệ cô, đó là lỗi của anh.
Anh đã thất bại trong việc bảo vệ đứa bé của bọn họ, đó là lỗi của anh.
Anh đã nhận ra sai lầm của mình.
Lúc này đây, mặc kệ con đường phía trước gian khổ thế nào, mặc kệ phải trả giá cái gì, anh cũng sẽ không lùi bước.
“Khuê Khuê, kiên trì, anh về rồi.
”
“Anh đã nói rồi, sẽ không bỏ lại em nữa, lúc này, anh nhất định sẽ tự mình đến bên cạnh em bảo vệ em.
”
“Khuê Khuê, chờ anh.
”
Máy bay đi thẳng lên trời, Lục Kiến Thành nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, nhưng thủy chung vẫn cau mày.
Hai tay của anh nắm chặt thành nắm đấm
Đêm nay, là một đêm không ngủ của Lục Kiến Thành.
Khi Nam Khuê tỉnh lại, đầu bị bịt kín mít, hai tay hai chân cô đều bị trói lại.
Xe đang chạy loạng choạng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng cười của người đàn ông.
Ngay lập tức, cô nhận ra tình hình của cô là rất xấu.
Lúc này, hàng ghế đầu truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Anh Vũ, anh nói xem chồng cô ta sẽ đến cứu cô ta không?”
“Tao cảm thấy sẽ, dù sao cũng là thiếu phu nhân hào môn, mặc kệ có yêu hay không, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì không còn mặt mũi rồi.
”
Một nhóm người thảo luận sôi nổi.
Từ cuộc thảo luận của họ, Nam Khuê cuối cùng đã biết đại khái.
Nhóm người này đang bắt cóc cô và uy hiếp Kiến Thành.
Và mở miệng đòi năm ngàn vạn tiền chuộc.
Nhưng mà, Lục Kiến Thành hiện đang ở nước ngoài, làm sao anh có thể trở về chứ?
Nghĩ tới đây, trái tim Nam Khuê nhất thời bi thương
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
/
Thì ra, biến số trên thế giới này thật sự rất nhiều, anh chỉ mới ra nước một chuyến mà thôi, cô đã bị bắt cóc.
Sau một vụ va chạm dữ dội, chiếc xe dừng lại.
Ngay sau đó, Nam Khuê bị bọn họ khiêng đưa đến một chỗ.
Sau đó, mở mũ trùm trên đầu của cô xướng.
Sau khi phát hiện mắt cô đã mở ra, người cũng đã tỉnh, anh Vũ nhướng mày nói: “Trông quả thật không tệ, trách không được có thể trèo lên cành cao như nhà họ Lục.
”
“Anh là ai? Chúng ta không thù không oán, tại sao lại bắt tôi?”
Anh Vũ lau con dao trong tay, cười lạnh nói: “Không thù không oán?”
“Nhưng mà, cô nói cũng không sai, tôi và cô quả thật không có quen biết, nhưng muốn trách thì trách cái tên cha cờ bạc kia của cô nợ tiền tôi.
Ông ta nói rồi, đưa cô cho tôi, để mặc cho tôi xử lý.
”
Nam Khuê nghe xong quả thực không thể tin vào tai mình.
Tuy rằng cô biết Đỗ Quốc Khôn là người vô lại, suy nghĩ không chính đáng.
Nhưng mà, cô cũng không ngờ tâm tư của ông ta lại xấu đến như vậy?
Ngay cả khi cô không phải là con gái ruột của ông ta.
Ngay cả khi bọn họ không có quan hệ huyết thống.
Bọn họ tốt xấu gì cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, ông ta làm sao dám? Sao lại nhẫn tâm ném cô cho đám côn đồ này?
Ông ta có từng nghĩ tới, nếu Lục Kiến Thành không trở về, cô sẽ thế nào không?
Cô sẽ bị bọn họ giết con tin.
Cô sẽ bị đám người này lẳng lặng giải quyết không một tiếng động.
Nam Khuê ngửa đầu, chớp mắt.
Cô không khóc.
Cô sẽ không khóc đâu.
Cô sẽ không khóc vì tên cặn bã đó.
Nhưng mà, làm sao có thể không đau lòng chứ?
Ít nhất là cho đến khi tất cả sự thật được tiết lộ, cô thực sự coi ông ta là một người cha.
Nhưng ông ta đối với cô, chỉ có lợi dụng và bóc lột tàn nhẫn.
Người này chỗ nào giống một người cha chứ?
Những người tồi tệ nhất trên thế giới cũng không đáng hận như ông ta.
Cố gắng chớp chớp mắt, Nam Khuê nhìn về phía Vũ Bằng: “Đừng nhắc đến người kia trước mặt tôi nữa, tôi không phải con gái ông ta, ông ta cũng không xứng làm cha tôi.
”
“Không sao cả, tôi không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người, tôi chỉ quan tâm đến tiền bạc.
” Vũ Bằng nhún vai nói.
Nam Khuê cười lạnh.
Vũ Bằng luôn cảm thấy nụ cười của cô có ý nghĩa sâu xa, tràn đầy ẩn ý.
Hắn híp mắt, nhạy bén nói: “Cô cười cái gì vậy?”
“Tôi đoán, chắc là ông ta đã thề son sắt cam đoan với anh, bắt cóc tôi là có thể lấy được tiền, nhưng mà, sao anh lại không nghĩ tới, nếu như ông ta có thể lấy được tiền, hà cớ gì còn bảo anh bắt tôi chứ?”
Vũ Bằng lập tức ý thức được có gì đó không đúng, theo hỏi: “Có ý gì, cô nói rõ ràng một chút.
”
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn gã.
Từng câu từng chữ, nghiêm túc trả lời: “Ý là tôi và Lục Kiến Thành đã ly hôn, hai người trói tôi cũng sẽ không lấy được một xu nào đâu.
”