Lúc xuống núi, Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê đi xuống.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, anh nắm trong lòng bàn tay cảm thấy đặc biệt mềm mại và thoải mái.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, một trong những anh em tiến lên: “Anh Vũ, thật sự thả bọn họ đi như vậy sao?”
“Thả.
”
Vũ Bằng sắc mặt rét lạnh, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.
Lúc này, lại có một người khác tiến lên phía trước: “Anh Vũ, tên họ Lục kia thật sự sẽ đưa hai ngàn vạn còn lại cho chúng ta sao?”
“Không biết.
” Vũ Bằng nói.
“A, anh Vũ, vậy thì làm sao bây giờ? Anh yên tâm, chỉ cần anh một tiếng, chúng em lập tức đi bắt bọn họ lên.
”
Vũ Bằng xoay người, gõ mạnh đầu người nọ: “Đầu gỗ, lúc này rồi mà còn bắt cái gì nữa.
”
“Mày không nghe thấy tên họ Lục kia nói, nếu như không thả vợ anh ta, sẽ cho chúng ta xuống âm tào địa phủ mà tiêu tiền.
”
“Anh Vũ, anh cần gì phải sợ bọn họ, dù sao chúng ta cũng đã lấy được một khoản tiền lớn rồi, cùng lắm thì…” Người anh em đưa tay lau cổ, làm ra động tác giải quyết.
Vũ Bằng lại gõ mạnh một cái: “Giết giết giết, mày chỉ biết giết? Một khi giết người, ông đây lập tức thành tội phạm truy nã toàn quốc, mỗi ngày đều phải trốn tránh, ngay cả chuột cũng không bằng, bây giờ cho dù không lấy được hai ngàn vạn, ba trăm vạn cũng đủ tiêu xài rồi.
”
“Hơn nữa, đại ca lúc trước đã ra chỉ thị buộc phải tuân theo, gần đây không cho phép gây chuyện, nếu không phải nợ nần cờ bạc, tao cũng sẽ không hành động liều lĩnh, nghe cho rõ ràng, chuyện hôm nay ai dám tiết lộ cho đại ca biết, tao lột da đứa đó.
”
“Vâng, anh Vũ.
”
Ngay sau đó, họ nhận được một tin nhắn.
Là địa chỉ giấu tiền mà Lục Kiến Thành gửi tới.
Bọn họ tìm, quả nhiên có một trăm vạn.
Mười phút sau, Lục Kiến Thành dẫn Nam Khuê đi được một phần tư hành trình, chỗ Vũ Bằng cũng nhận được một trăm vạn.
Nhìn một chút, quả thật không có ai đuổi theo.
Mãi cho đến lúc này, Nam Khuê mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Kiến Thành, chúng ta an toàn rồi phải không?”
“Vẫn chưa, phải qua mười phút nữa.
” Lục Kiến Thành nói.
“Làm sao anh biết bọn họ nhất định sẽ thả chúng ta?”
“Trước một khoản tiền lớn, cùng với cái chết xác định, sẽ không ai sẽ lựa chọn cái sau, đây là bản tính của con người, hơn nữa người này, anh đã bảo Lâm Tiêu điều tra, bối cảnh của anh ta rất phức tạp, nhưng có một điều, anh ta rất tiếc mạng.
”
“Cho nên, anh đánh cuộc là anh ta muốn sống.
”
“Nếu anh ta thật sự nổ súng thì sao?”
Vừa nghĩ đến khẩu súng kia đặt lên đỉnh đầu hai người, Nam Khuê lập tức sợ hãi.
Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê thật chặt, hơi thở dồn dập vang lên bên tai cô: “Khuê Khuê, anh không sợ chết, nhưng anh sợ em chết.
”
“Nhưng mà, anh sẽ không để em chết.
”
Nam Khuê vuốt ve mặt anh, cũng trả lời giống vậy: “Đồ ngốc, nhưng em cũng sợ anh chết!”
“Được rồi được rồi, Khuê Khuê không sợ nữa, em xem, không phải là anh còn đang sống đứng sờ sờ trước mặt em sao?”
“Ừm!”Nam Khuê gật đầu thật mạnh.
Hai người đều nhìn đối phương một cách trìu mến, Lục Kiến Thành cúi đầu hôn tay Nam Khuê, sau đó kéo cô tiếp tục đi xuống.
Đúng lúc này, đột nhiên, phía sau truyền đến từng đợt tiếng hét.
“Bắt lấy bọn họ, mau bắt lấy bọn họ.
”
“Phải bắt được bọn họ.
”
“Mẹ nó, lại dám báo cảnh sát, xem tao làm gì tụi mày.
” Câu này là giọng nói tức giận của Vũ Bằng.
“Anh đã báo cảnh sát?” Nam Khuê hỏi.
“Không kịp giải thích.
”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay Nam Khuê, rồi nhanh chóng chạy xuống.
“Khuê Khuê, nắm lấy, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi.
”
“Được.
”
Nam Khuê gật đầu, bất chấp tất cả chạy.
Nhưng mà, bọn họ dù sao cũng quen thuộc địa hình, lại thường xuyên chạy trên núi, đường núi xuống dốc như vậy đối với bọn họ mà nói quả thực như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Chẳng bao lâu, một nhóm người nhanh chóng đuổi theo họ.
Vũ Bằng lúc này đã đỏ mắt: “Nổ súng, trực tiếp nổ súng.
”
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
/
Trong nháy mắt, cả núi rừng liên tiếp vang lên từng đợt tiếng súng.
Nam Khuê cực kỳ sợ hãi, một tay nắm chặt Lục Kiến Thành, một tay ôm đầu, chạy nhanh về phía trước.
Đột nhiên, một viên đạn lướt qua tai cô.
Cô sợ hãi lập tức ôm chặt đầu, cả người đều run rẩy.
Lục Kiến Thành vội vàng tiến lên bảo vệ cô, ôm cô chạy xuống.
Người phía sau cũng điên cuồng đuổi theo.
Sau khi chạy được một lúc, đột nhiên, Lục Kiến Thành kéo tay Nam Khuê, dưới chân đột nhiên dừng lại.
Nhìn vào nó, phía trước là một vách đá dốc.
Tuy không phải là vực thẳm nhưng toàn bộ vách đá gần như thẳng đứng, đá lởm chởm, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Về phần đáy vách đá, càng nhìn càng không thấy đáy.
Giọng nói phía sau, càng lúc càng gần: “Phía trước là vách núi, bọn họ không có chỗ chạy, nhanh, bắt sống.
”
“Khuê Khuê, lại đây!”
Lúc này, Lục Kiến Thành nói nhỏ.
Nam Khuê đi qua, đứng bên cạnh anh.
“Sợ không?” Anh nhìn cô.
“Vốn dĩ rất sợ.
” Nam Khuê nói, dứt lời, cô nở nụ cười: “Nhưng có anh ở đây, em không sợ chút nào.
”
“Được, ôm chặt anh.
”
“Ừm.
”
Nam Khuê đưa tay, ôm chặt Lục Kiến Thành, anh cũng đưa tay, che toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Khuê vào lòng, đồng thời đưa tay bảo vệ đầu cô.
“Bọn họ không chạy được, bắt lấy bọn họ.
”
Ngay khi một đám người chạy tới, nhìn thấy sắp bắt được bọn họ.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê tung người nhảy lên.
Cơ thể hai người lăn xuống vách đá dốc đứng.
Vũ Bằng điên cuồng chạy tới, nhìn thấy hai người ôm chặt lăn xuống, gã đột nhiên nổi iên, bắn tuengf phát về phía hai người.
“Bắn cho tao.
”
Nghe lệnh, tất cả mọi người điên cuồng bắn về phía Nam Khuê và Lục Kiến Thành.
Đột nhiên, con mắt Lục Kiến Thành nhanh chóng mở to, anh nhìn thấy một viên đạn đang bay nhanh về phía Nam Khuê.
Không chút suy nghĩ, anh vươn tay, ôm chặt cô vào lòng.
Về phần viên đạn kia, trúng vào cánh tay Lục Kiến Thành.
Ngay lập tức, anh cau mày, rên lên một tiếng.
“Kiến Thành, anh làm sao vậy?”
“Vừa rồi ngón tay không cẩn thận bị gãy, đã không sao rồi.
” Lục Kiến Thành lắc đầu: “Đừng lo lắng.
”
Những khẩu súng ở phía trên, bắn điên cuồng về phía họ giống như mưa.
Nam Khuê không dám dừng lại, cũng không dám nghĩ.
Khi tiếng súng dày đặc truyền đến bên tai cô, cảm xúc của Nam Khuê sụp đổ.
Cô ôm chặt Lục Kiến Thành, nhịn không được hỏi: “Kiến Thành, chúng ta sẽ chết sao?”
“Sẽ không.
” Lục Kiến Thành chắc chắn nói.
Bởi vì, anh sẽ không để cô chết.
Đúng lúc tiếng súng dồn dập nhất thì bất ngờ một tốp cảnh sát ập đến.
Trong chốc qua, tiếng súng càng lúc càng dữ dội.
Nó kéo dài khoảng mười phút.
Đột nhiên, toàn bộ khu rừng trở nên trống trãi và yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê mới thò đầu ra khỏi lòng Lục Kiến Thành, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta an toàn rồi phải không?”
Ai ngờ, Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Người của chúng ta vẫn chưa tới.
”
Nam Khuê kinh ngạc: “Không phải anh báo cảnh sát, sau đó những cảnh sát này đến cứu chúng ta sao?”