Lần này, Nam Khuê cũng không từ chối.
Cô duỗi tay ra, chủ động ôm Lục Kiến Thành, dùng đôi môi mềm mại đón nhận nụ hôn của anh.
Những người bên cạnh thấy vậy, đều im lặng quay người đi.
Nếu là trước đây, Nam Khuê chắc chắn sẽ rất ngại ngùng và xấu hổ.
Nhưng lần này, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Cô chỉ muốn yêu anh một cách yên ổn, cảm nhận nhiệt độ thuộc về anh, cảm nhận mọi thứ của anh.
Trong vòng tay của anh, cả người cô mềm nhũn đến mức gần như không còn chút sức lực nào.
Đột nhiên, tay cô chạm phải chất lỏng nhớp nháp, cô lập tức bừng tỉnh, đẩy Lục Kiến Thành ra, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Anh vẫn bị thương, chúng ta đến bệnh viện lấy đạn ra đã.”
“Anh không muốn đi, anh luyến tiếc thời khắc này.” Lục Kiến Thành nói.
Tuy rằng vết thương rất đau, nhưng giờ đây anh đang rất hạnh phúc.
“Vốn dĩ đã không nỡ, Khuê Khuê của anh lại còn chủ động như vậy làm anh càng thêm không nỡ.”
Lục Kiến Thành đỡ lấy đầu cô, thở ra một hơi nói.
Nam Khuê đỏ mặt vì những gì anh nói, cuối cùng vẫn thẹn thùng lên tiếng: “Nhưng vẫn phải đi chữa trị trước.”
“Khi nào vết thương lành, cũng vẫn có đãi ngộ này đúng không?”
“Ừm.” Nam Khuê cúi đầu.
Đột nhiên, cô nghiêng người, hôn nhẹ lên môi anh, lấy hết can đảm nói thêm: “Còn có đãi ngộ tốt hơn thế này nữa.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành lập tức trở nên nóng bỏng.
Anh sờ vào cánh tay mình và cười khổ: “Thực sự hy vọng nó sẽ khỏi ngay bây giờ.”
Khi đến bệnh viện, Lục Kiến Thành ngay lập tức được đẩy đi phẫu thuật, còn Nam Khuê chờ ở bên ngoài.
Dù biết đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ và viên đạn không làm tổn thương các bộ phận quan trọng của cơ thể, nhưng chỉ cần là một ca phẫu thuật thì sẽ có rủi ro nên Nam Khuê vẫn rất lo lắng.
Ngoài anh ra, còn có Tiễn Nam bên kia nữa.
Vết thương của anh ấy còn nghiêm trọng hơn Lục Kiến Thành, vì bị nhiễm trùng nên quá trình phẫu thuật cần phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ dễ dàng tái nhiễm, muốn hồi phục càng không dễ dàng.
Vì cùng một kiểu phẫu thuật nên hai phòng phẫu thuật rất gần nhau.
Khi đèn phẫu thuật của Lục Kiến Thành tắt, Nam Khuê lập tức chạy lên phía trước.
“Chủ nhiệm Trương, ca phẫu thuật thế nào rồi?” Cô lo lắng hỏi.
Chủ nhiệm Trương gật đầu: “Tình hình rất tốt, chỉ là một tiểu phẫu thông thường thôi, đừng lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Trương.”
Nam Khuê vừa nói xong, đèn phẫu thuật của Chu Tiễn Nam cũng tắt, cô lại gấp không chờ nổi mà chạy đến.
Nghe thấy bác sĩ nói với cảnh sát rằng cuộc phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp, hòn đá trong lòng Nam Khuê cuối cùng cũng đáp xuống đất, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Vì còn phải chăm sóc Lục Kiến Thành nên Nam Khuê có nói với nhóm cảnh sát chăm sóc Chu Tiễn Nam vài câu.
“Xin chào, tôi là Nam Khuê.”
“Xin chào, tôi là Bạch Hằng.”
Nam Khuê duỗi tay, cầm hai viên kẹo trong tay đưa cho Bạch Hằng: “Xin hãy giúp tôi chuyển hai viên kẹo này cho đội trưởng Chu của anh, hy vọng anh ấy dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ dành thời gian đến thăm anh ấy.”
“Được, cảm ơn cô, cô Nam Khuê.”
“Đúng rồi, cô Nam Khuê.” Bạch Hằng nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Anh ấy là bạn trai của cô sao?”
“Ừ!”
Cô gật đầu, làm ánh mắt Bạch Hằng ảm đạm đi nhiều.
Haiz, ban đầu cậu ấy rất hào hứng.
Đi theo đội trưởng Chu lâu như vậy, cậu có thể cảm nhận được đội trưởng Chu thích cô gái này.
Đội trưởng Chu thật vất vả, khó khăn lắm mới gặp một cô gái làm mình rung động, kết quả đối phương lại là hoa đã có chủ.
Duyên phận là như vậy, cũng không làm gì hơn được.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Được rồi, cô Nam Khuê, tôi sẽ chuyển lời của cô cho đội trưởng Chu.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Nam Khuê lại đi vào phòng bệnh của Lục Kiến Thành.
Đợi khoảng một giờ, thuốc mê gần như đã tan hết, Lục Kiến Thành cũng tỉnh lại.
Lúc đó, Nam Khuê vừa hay đi lấy nước nóng, Lục Kiến Thành tỉnh dậy không thấy cô đâu, cả người trở nên rất u buồn.
Nam Khuê cũng không ngờ mình vừa ra ngoài đi lấy nước thì anh đã tỉnh.
“Em vừa chạy đi đâu vậy?” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô với vẻ mặt không vui.
Nam Khuê sờ sờ tóc của anh và nhẹ nhàng giải thích: “Em vừa ra ngoài lấy một ít nước nóng.”
“Anh còn tưởng em đi rồi, muốn bỏ anh lại một mình.”
Nghe được lời này, Nam Khuê sững lại một giây.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Lục Kiến Thành: “Sao em cảm thấy người nào đó bây giờ lại như một đứa trẻ vậy.”
“Đàn ông trước mặt người con gái mình yêu vốn dĩ là một đứa trẻ, thích làm nũng.”
“Ồ …” Nam Khuê kéo dài âm điệu, sau đó nhìn anh, khóe miệng nồng đậm nụ cười: “Cho nên anh Lục vừa mới làm nũng với em sao?”
“Không được sao?” Lục Kiến Thành nói, đồng thời bổ sung: “Đúng vậy, anh đang làm nũng, muốn được em nuông chiều đấy.”
Nam Khuê: “…”
Sững sờ một lúc, cô đưa tay ra, chạm vào trái tim mình.
Trong khoảnh khắc này, trái tim cô như bị thứ gì đó bắt lấy rồi khẽ dụi, mềm nhũn thành một cục.
Ai có thể chống lại chứ.
Anh lại tiếp tục nghỉ ngơi, đến tối, tinh thần của Lục Kiến Thành đã tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến việc Nam Khuê bị bắt cóc, trái tim anh lập tức trở nên rất nặng nề.
Lúc này, Phương Kính bước vào.
“Đã điều tra xong rồi à?” Lục Kiến Thành hỏi.
Phương Kính gật đầu: “Vâng, đã điều tra rồi, người cầm đầu là Vũ Bằng, cô Nam Khuê bị gã ta bắt cóc.”
“Chúng ta từng có thù oán với gã ta sao?”
“Không có.” Phương Kính thành thật nói, đồng thời bổ sung: “Thực ra cô Nam Khuê không trực tiếp bị gã ta bắt cóc, mà là bị…”
Câu kế tiếp, Phương Kính có chút kiêng dè, nhìn sang Nam Khuê.
“Để tôi tự nói đi!” Nam Khuê tiếp lời.
Phương Kính lập tức nói: “Tổng giám đốc Lục, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Dù không muốn nhớ lại ngày hôm đó nhưng Nam Khuê vẫn cố chịu đựng và nhớ lại nó.
“Vài ngày trước, cũng chính là lúc anh ở nước ngoài, Đỗ Quốc Khôn bỗng nhiên tìm đến em và yêu cầu em đưa cho ông ta một triệu, nhưng em đã từ chối.”
“Nhưng mà thái độ ông ta rất cương quyết, cực kỳ thô bạo, còn…”
Nghĩ đến thân thế của mình, tâm trạng của Nam Khuê bỗng chốc trở nên trầm trọng: “Ông ta nói, thật ra em không phải là con gái của ông ta, mẹ em mang thai em rồi mới gả cho ông ta, cha ruột của em là người khác.”
“Lúc đó em rất suy sụp và bất ngờ.
Ông ta dùng chuyện này uy hiếp em, nói nếu em không đưa cho ông ta tiền thì sẽ đưa thân phận của em ra ánh sáng, để mẹ em cho dù chết rồi cũng không được yên, em không còn cách nào, chỉ có thể đi gom tiền đưa.
Niệm Niệm hai hôm đó đang đi huấn luyện kín, em không thể tìm được cô ấy nên chỉ có thể gọi điện cho anh.”
“Nhưng mà……”
Câu tiếp theo, Nam Khuê ngừng lại.
Bởi vì một vụ bắt cóc, bọn họ đều cố ý bỏ qua một số chuyện, bởi vì đối mặt với sinh tử, rất nhiều chuyện đều trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Ví dụ, sao họ lại chiến tranh lạnh.
Nhưng hiện tại, khi mọi chuyện được nhắc lại, cả hai đều im lặng.
Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Nam Khuê giật ngón tay và thử cố gắng nói ra rất nhiều lần, nhưng lại cảm thấy ngực mình rất đau, cổ họng như có gì đó đè lên vậy.
Cuối cùng, vẫn là Lục Kiến Thành nói: “Nhưng khi em gọi điện đến, nghe thấy tiếng bên anh có tiếng của người phụ nữ khác, nên em đã không nói đến chuyện đó nữa, có đúng không?”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu một cách nặng nề.
“Còn bây giờ thì sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Em muốn hỏi anh, muốn nghe anh giải thích không?”