Sau khi đưa Nam Khuê lên xe, Chu Tiễn Nam quay người trở về.
Vừa bước đến cửa đã nhìn thấy Chu Cẩm đứng dựa vào cổng, lạnh lùng nhìn anh.
“Người đón cô ấy là Lục Kiến Thành ?”
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Chu Cẩm lại khẳng định chắc chắn.
“Chị quen sao?”
“Xe này cả thành phố chỉ có hai chiếc, một chiếc là của Lục gia, một chiếc còn lại chị tặng em dịp sinh nhật, em ngại khoe của, bình thường toàn để trong nhà xe, nếu không phải sắp bị phủ đầy bụi rồi chị cũng sẽ không lái ra ngoài.”
Chu Tiễn Nam hỏi lại: “Vậy chị muốn nói gì?”
Chu Cẩm nhướng mày.
Không giả vờ nữa, cô tiến lên trước, trực tiếp kéo áo Chu Tiễn Nam: “Còn chơi trò úp mở với chị? Em vẫn còn non lắm, chút tâm tư đó của em, chị sớm đã nhìn ra được tám trăm lần rồi.”
“Vậy thì cứ để trong lòng, làm như không biết đi.” Chu Tiễn Nam nói.
Chu Cẩm nhìn anh, lành lạnh nói: “Buổi sinh nhật đó ở Lục gia? Còn chuyện liên hệ với giáo sư khoa phụ sản đều là vì cô ấy nhỉ.”
Chu Tiễn Nam ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, trầm mặc không nói gì.
“Bây giờ chồng người ta đến rồi, hai người ân ân ái ái, ngọt ngào như vậy, em lại xám xịt quay về?”
“Chị…” Chu Tiễn Nam cáu lên, nén cơn giận xuống nói: “Em muốn yên tĩnh.”
Chu Cẩm đấm một quyền: “Chu Tiễn Nam, em là em trai của Chu Cẩm này, em sợ cái gì, Lục gia thì làm sao? Chu gia chúng ta chưa từng sợ ai, Lục gia cũng như vậy, nếu như em thích thì theo đuổi đi, tự bản thân ủ dột một mình ở đây, em không nói thì làm sao người ta biết được?”
“Chị…” Chu Tiễn Nam nhìn chị mình lần nữa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ buồn bã: “Họ là vợ chồng, chị lại cổ vũ em mình đi phá vỡ hôn nhân người khác sao?”
“Vợ chồng ở đâu ra, chị tra qua rồi, một tháng trước họ đã ly hôn rồi, nếu như cô gái đó đã độc thân thì đương nhiên em có quyền cạnh tranh công bằng.”
“Cái gì?” Chu Tiễn Nam ngẩng đầu, không tin được mà nhìn Chu Cẩm: “Chị, chị nói lại lần nữa đi.”
“Vậy chị sẽ nói lại lần nữa, chị có thể khẳng định, có thể chịu trách nhiệm mà nói cho em biết, cô ấy và Lục Kiến Thành đã ly hôn rồi.”
Chu Cẩm nói xong cô còn cho rằng em trai mình sẽ mừng rỡ phát điên, sẽ vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên mọi thứ lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Chu Tiễn Nam đi về phía cô, đột nhiên đưa tay ra ôm cô: “Chị, cảm ơn lời giải thích của chị, em còn cho rằng chị sẽ để ý.”
Chu Cẩm dịu dàng cười: “Để ý cái gì? Để ý cô ấy từng kết hôn, hay là để ý cô ấy từng xảy thai?”
“Đồ ngốc, người mà em trai chị thật lòng yêu thương, chị làm sao có thể để ý được? Hơn nữa, người phụ nữ nào mà chẳng từng yêu đương, cần gì phải thủ thân như ngọc để gả cho em, chị cũng không phải là người cổ hủ đâu.”
“Chu Cẩm chị xưa nay không để ý đến đối phương là ai, cũng không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần là người mà em trai chị đã chọn thì cũng sẽ là người mà chị chọn.”
Vành mắt Chu Tiễn Nam chợt trở nên ê ẩm.
Nỗi đau lớn nhất cuộc đời anh là việc cha qua đời.
Mà niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh chính là có một người chị toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, chuyện gì cũng ủng hộ anh.
Lúc đầu đến cục cảnh sát, mẹ anh ngàn vạn lần không đồng ý.
Nhưng anh quyết tâm nhất định phải đi.
Sau này, là chị gái ra tay, đứng ra giúp đỡ anh vào cục cảnh sát.
Cũng là chị đã gánh vác mọi sản nghiệp của Chu gia, từ một thiên kim danh viện không phải lo lắng điều gì biến thành nữ giám đốc hô mưa gọi gió.
Là chị trả giá để ủng hộ ước mơ và tâm nguyện của anh.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Hai chị em dắt tay nhau vào nhà, Chu Cẩm kéo Chu Tiễn Nam.
Nhìn hai chị em đi vào, Mộc Uyển đứng dậy, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng, khéo léo: “Sao lại về sớm vậy?”
Nhưng mà nghĩ đến việc không giữ được Nam Khuê ở lại ăn cơm, bà lại có chút tiếc nuối.
Chu Cẩm đi đến ôm lấy tay bà: “Được rồi mẹ, con biết mẹ muốn có con dâu, nhưng chuyện tình cảm này cũng không thể vội vàng được, con trai của mẹ mà mẹ không hiểu hay sao”
“Àiii, chính vì quá hiểu rồi đấy, mẹ đã bước một chân xuống đất rồi, người ta với nó cùng tuổi mà con cái đã mấy tuổi rồi, con nói xem mẹ có thể không vội được sao?”
Chu Tiễn Nam cũng bước tới bên cạnh Mộc Uyển: “Mẹ, đừng nói những lời không may mắn đó nữa.”
“Con trai à, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích cô gái đó hay không?”
“Chỉ là bạn bè.” Chu Tiễn Nam nói.
“Mẹ không có hỏi mối quan hệ giữa hai đứa, mẹ hỏi con có thích cô ấy không?”
“Ôi giời mẹ, sao món canh này lại ngon thế này, để con múc cho mẹ một chút, mẹ mau uống đi.” Chu Cẩm lập tức múc một bát canh đặt trước mặt Mộc Uyển.
Mộc Uyển liếc cô một cái: “Con đừng có đánh trống lảng, chính là do con đấy, từ bé cứ nuông chiều nó, giờ thì hay rồi, sắp ba mươi đến nơi rồi còn chưa có bạn gái.”
“Mẹ, mẹ nói thế là không đúng rồi, chính mẹ còn không chiều con trai mẹ sao? Con làm gì nuông chiều nó bằng mẹ đâu?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Mộc Uyển nói không nên lời.
Lúc này, Chu Phượng Kiều nhích lên trước ôm lấy Mộc Uyển: “Aizaa mommy, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ yên tâm, đến lúc đó anh con nhất định sẽ tìm cho mẹ một cô con dâu vừa xinh đẹp, dịu dàng lại khéo léo cho mẹ mà.”
“Vẫn là Kiều Kiều nói câu dễ nghe.”
Về đến nhà, Nam Khuê mở cửa ra.
Giây tiếp theo cô đã bị Lục Kiến Thành trực tiếp đè lên cửa, hung hăng hôn mấy phút đồng hồ, hôn tới mức cả người cô mềm oặt ra, gần như rút hết mọi sức lực, chỉ có thể mềm mại dựa vào người anh, lúc này anh mới dừng lại.
Sau đó ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Đồ tâm cơ.” Nam Khuê dựa vào lồng ngực ai đó, đưa tay ra nhè nhẹ chọc vài cái nói.
“Ồ? Sao lại thành tâm cơ rồi?” Lục Kiến Thành cố ý giả vờ không hiểu.
“Là ai nói về nhà trước sau đó đợi em ở nhà, kết quả vừa quay người đi đã chạy tới rồi, lại còn đợi em ở cổng bệnh viện, đây là sợ em không về hay sao?”
“Ừm, sợ.” Lục Kiến Thành gật đầu, đưa tay bẹo má cô: “Bạn gái đáng yêu như thế này, nhỡ đâu bị tên đàn ông nào đó cướp mất thì anh khóc hết nước mắt.”
“Làm gì khoa trương như anh nói chứ?”
“Dù sao sau này không được ở một mình với tên đàn ông khác.” Lục Kiến Thành lại độc đoán nói.
Nam Khuê cũng đưa tay bẹo bẹo má anh: “Kiến Thành, tuy dáng vẻ anh để ý, anh ăn giấm làm em cảm thấy bản thân được coi trọng, trong lòng em thấy rất vui, nhưng mà em vẫn hy vọng anh có thể tin tưởng em thêm chút.”
“Em nói rồi, em và Chu Tiễn Nam chỉ là bạn bè, em quan tâm anh ấy hoàn toàn xuất phát từ tình bạn mà thôi, nếu như đã quyết định ở bên anh rồi, em sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.”
“Không phải anh không tin em.” Lục Kiến Thành nói: “Chỉ là anh không tin anh ta.”
Nam Khuê: “…”
Người làm trong nhà đã làm xong hết thức ăn, đều là món cả hai thích ăn.
Cả một bàn đồ ăn sắc hương đầy đủ.
Nam Khuê vừa nhìn lập tức cảm thấy đói rồi.
Cũng may cô không nhắc chuyện dì Chu muốn giữ cô lại ăn cơm, nếu không ai đó lại biết thành một bình giấm chưa rồi.
Hai người ngồi trên bàn ăn cơm, đúng lúc này, điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên.
Anh liếc một cái liền nhanh chóng cúp máy.
Tuy nhiên không đến vài giây, điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Nam Khuê không hiểu mà nhìn qua: “Sao lại không nghe?”