Lục Kiến Thành trầm giọng nói: “Không phải chuyện gấp, ăn xong rồi nghe.”
“Ừm.”
Ăn cơm xong, lúc Nam Khuê vào nhà bếp, điện thoại Lục Kiến Thành lại vang lên.
Anh cau mày lại, trong lòng nặng nề nghe điện thoại.
Gọng nói của trợ lý bên đó rất nhanh đã truyền tới: “Lục tổng, tình hình của cô Phương không lạc quan cho lắm, cô ấy vẫn luôn hôn mê, hình như không muốn tỉnh lại.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói nếu như hai ngày nữa cô Phương không tỉnh lại, có thế không có hy vọng nữa, còn nói để chúng ta tìm vài người tới nói chuyện kích động cô Phương, gọi cô ấy, khiến cô ấy sinh ra ý chí muốn sống, như thế có thể còn có một tia hy vọng.”
Cúp điện thoại xong, Lục Kiến Thành đứng dựa trên lan can.
Trong lòng anh nặng nề hít thở từng hơi.
Do dự một lúc anh vẫn gọi điện thoại cho Lâm Mục: “Mua cho tôi một vé máy bay, ngày mai đi.”
“Lục tổng, vết thương trên người anh còn chưa khỏi hẳn, cần phải nghỉ ngơi thêm.” Lâm Mục nói.
“Không sao, cậu cứ mua.”
Mở bật lửa ra, Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi.
Khi vừa định hút hơi thứ hai, đột nhiên phát hiện trên eo có gì đó xiết chặt, là Nam Khuê ôm từ sau lưng anh.
“Đứng ở đây làm gì?” Cô ôm lấy anh, nở nụ cười vui vẻ.
“Thời tiết tốt, anh đứng đây ngắm cảnh.” Lục Kiến Thành nói.
“Ồ.” Nam Khuê gật đầu, đột nhiên cô nhích gần lại, nhẹ nhàng ngửi.
Sau đó nghiêng đầu sang lập tức nhìn thấy Lục Kiến Thành đang duỗi tay bên người, trên tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
Nam Khuê đưa tay ra lấy điếu thuốc trong tay anh không chút khách khí nào.
Cô bĩu môi, cực kì không vui nói: “Vết thương còn chưa khỏi anh đã hút thuốc rồi, có còn cần sức khoẻ của mình nữa không thế.
Lục Kiến Thành cười nói: “Bà chủ nhỏ.”
“Ồ, hoá ra ai đó không muốn để em quản, được, vậy em không quản nữa.” Nam Khuê nói xong cố ý quay người đi, giả vờ tức giận.
Quả nhiên, Lục Kiến Thành lập tức kéo cô lại, kéo cô vào lồng ngực mình dễ như trở bàn tay.
Sau đó cúi thấp đầu, mấy sợi râu ngắn cũn nhẹ nhàng cọ vào vào đầu Nam Khuê, thấp giọng cười: “Quản quản quản, không cho người khác quản, chỉ cho cô chủ nhỏ nhà anh quản thôi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Thế còn tạm được.”
Lục Kiến Thành lại dùng râu cọ cọ vào trán Nam Khuê, Nam Khuê lập tức cười toe toét.
Bởi vì ngẩn người ra ở bệnh viện vài ngày, đã mấy hôm nay Lục Kiến Thành không cạo râu rồi, thế nên lần này râu ria quả thật chọc vào người hơi đau.
Bị anh chọc một chút, Nam Khuê liền cảm thấy không ổn rồi, cô cười tới không dừng được.
“A, ngứa, Kiến Thành, ngứa, anh buông em ra.
Ngứa thật đó.”
Nghịch một lúc, Lục Kiến Thành mới buông Nam Khuê ra.
Nam Khuê lập tức kéo tay anh: “Cảnh ở đây đúng là không tồi, nhưng mà gió ngoài ban công lớn lắm, anh mới ra viện thôi, không hợp hứng gió như vậy, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Lúc nghỉ trưa, Lục Kiến Thành vén chăn lên, sau đó trực tiếp kéo Nam Khuê vào trong chăn.
Trong nháy mắt khuôn mặt Nam Khuê nóng lên: “Kiến Thành, anh vẫn còn chưa khỏi, cần nghỉ ngơi thêm, bây giờ không thích hợp…”
Vừa nghe cô nói, lại nhìn sắc mặt cô, Lục Kiến Thành lập tức biết Nam Khuê đang nghĩ không đứng đắn rồi.
Nhưng mà anh cũng không giải thích ngay, cố ý trêu cô một chút: “Cái gì không thích hợp?”
“Không… không hợp… vận động.”
Mấy chữ cuối Nam Khuê đỏ mặt nói càng ngày càng nhỏ.
Sau khi nói xong cô đã hận không thể bao mình lại.
Lục Kiến Thành ôm chặt cô, âm thanh gợi cảm vang lên bên tai cô: “Ồ? Anh muốn ôm em nghỉ trưa một lát, hoá ra chuyện Khuê Khuê nghĩ lại là chuyện này à!”
“Xem ra Khuê Khuê đã có chút nóng lòng không đợi được rồi.”
Anh vừa nói xong, mặt Nam Khuê lại càng đỏ hơn.
Cô đưa tay ra, đôi tay trắng nõn nắm thành quyền đánh Lục Kiến Thành: “Đồ trứng thối, còn lâu em mới thế, ai nóng lòng không đợi được nữa chứ?”
“Vậy vừa rồi là ai nói vận động hả?”
“Em em… em…” Nam Khuê cứ ấp úng ‘em’ cả nửa buổi cũng không tìm được từ nào hợp lý.
Cuối cùng chỉ có thể kéo áo anh, ngại ngùng chôn mặt trong lồng ngực anh.
Trên đỉnh đầu lại truyền tới tiếng cười vui vẻ của Lục Kiến Thành.
Giây tiếp theo, anh ôm chặt lấy Nam Khuê: “Chúng ta nghỉ trưa.”
Cho đến khi lại truyền tới tiếng thở đều đều của anh, Nam Khuê mới mở mắt ra.
Cô nhìn anh sau đó cũng nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc ngủ trong ngực anh.
Khi hai người tỉnh giấc đã là buổi chiều rồi.
Làn gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào trong phòng, giống như dát lên một lớp ánh vàng lên cả phòng.
Còn ở trên giường, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trai tài gái sắc, đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.
Nam Khuê tỉnh lại vừa quay người thì eo đã bị người ta ôm chặt lấy: “Ngủ cùng anh thêm một lát.”
“Vẫn không ngủ ngon sao?”
“Ừm, ôm em thoải mái, muốn ngủ thêm chút.” Giọng Lục Kiến Thành khàn khàn gợi cảm.
Nam Khuê thừa cơ ôm lấy eo anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Tuân mệnh, vậy đành ngủ cùng Lục tiên sinh thêm một lát vậy.”
“Ừm, thật là ngoan!”
Hai người ở trên giường trêu chọc nhau một hồi, đến lúc thật sự thức dậy đã là bốn năm giờ chiều rồi.
Lục Kiến Thành xem điện thoại, tin nhắn của Lâm Mục sớm đã gửi đến rồi.
Nói vé máy bay đã mua xong rồi, chín giờ tối sẽ bay.
Ôm Nam Khuê trong ngực, anh dựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn bánh kem em làm cho anh.”
Anh muốn ăn bánh kem?
Nam Khuê ngẩn người ra một lát, ngờ vực hỏi lại: “Không phải nói không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Không phải thích ăn, chỉ là cảm thấy ôm em rất ngọt ngào nên muốn thử một chút đồ ngọt, cũng muốn thử xem đồ mà em thích ăn.”
“Được, vậy anh mau dậy đi, chúng ta đi mua nguyên liệu, em làm cho anh.”
“Trong nhà không có nguyên liệu sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Có thì có, nhưng mà để hơi lâu rồi, muốn đi siêu thị mua đồ mới.”
“Vậy thì có thể không đủ thời gian rồi.” Tuy không đành lòng nhưng Lục Kiến Thành vẫn nói.
Nam Khuê nghi hoặc: “Không đủ? Sao lại không đủ? Em làm nhanh lắm, đảm bảo trong tối hôm nay anh có thể ăn được.”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành lên tiếng, sắc mặt nặng nề: “Anh nói là thời gian anh đi sân bay có thể không đủ.”
“Sân bay?” nghe được hai chữ này, trong lòng Nam Khuê lạnh xuống trong chớp mắt.
“Anh phải ra sân bay sao? đến đó để làm gì?”
Lục Kiến Thành ôm lấy cô, đau lòng nói: “Xin lỗi Khuê Khuê, anh phải đi một chuyến.”
“Bao giờ anh đi?”
“Một lúc nữa, chín giờ tối bay.” Lục Kiến Thành nói.
Hình như Nam Khuê nghe thấy tiếng trái tim mình vừa nứt toác ra.
Anh mới về ở cùng cô bao lâu chứ? Sức khoẻ của anh còn chưa tốt lên, vết thương còn chưa hồi phục đã nóng lòng muốn ra nước ngoài rồi sao?
“Nhất định phải đi sao? không thể không đi à?” Cô khó khăn hỏi anh.
“Xin lỗi Khuê Khuê.”
“Vậy…” Cô run rẩy nói: “Ít nhất cũng đi muộn một chút, đợi anh khoẻ lên rồi đi, bây giờ trên người anh vẫn còn vết thương, anh bảo em làm sao yên tâm được?”
“Hơn nữa, em không muốn anh đi chút nào.” Nam Khuê nắm góc áo của anh, cực kỳ không nỡ.