“Ngoan, anh đồng ý với em, nhiều nhất ba ngày, anh nhất định sẽ về.”
Thấy anh đã nói tới vậy rồi, Nam Khuê cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.
Chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy anh không được gạt em.”
“Ừm.”
Sau khi rời giường Nam Khuê vào nhà bếp làm bánh kem.
Buổi tối, hai người cùng nhau ăn tối.
Bởi vì ăn quá no, Nam Khuê đành gói bánh kem lại, để Lục Kiến Thành mang lên máy bay ăn.
Khi tiễn anh ra khỏi tiểu khu, Nam Khuê vẫn rất không nỡ.
Gió bên ngoài có hơi lớn, Lục Kiến Thành lập tức kéo kín áo Nam Khuê lại: “Bên ngoài lạnh, đừng tiễn anh nữa, em mau vào đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Em muốn tiễn anh, ít nhất đợi Lâm Mục lái xe đến cũng không muộn mà.”
“Vậy được.”
Lúc nói chuyện, Lục Kiến Thành kéo mũ sau lưng Nam Khuê đội lên cho cô, còn kéo che kín lại.
Nam Khuê cười anh: “Anh sắp cuốn em thành cái bánh chưng rồi.”
“Bánh chưng cũng được, sẽ không bị cảm.” Lục Kiến Thành nói.
Hai người đi một lúc, khoảng chừng vài phút sau, Lâm Mục đã lái xe tới rồi.
Nhìn thấy xe tới, Nam Khuê lại thấy cực kỳ không nỡ.
Nhưng dù có không nỡ hơn nữa thì cũng vẫn phải nói tạm biệt.
“Vậy anh đi bên đó nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Không được để bản thân gặp nguy hiểm, cũng không được lại mất liên lạc nữa.” Nam Khuê nghiêm túc dặn đi dặn lại.
“Được.
Lục Kiến Thành cũng gật đầu nói: “Vậy không còn lời nào khác muốn nói với anh sao?”
“Tạm biệt, em đợi anh quay về.” Nam Khuê vẫy tay.
Tiếp theo tay cô bị người ta kéo một cái, trong nháy mắt ghì cô vào trong ngực.
Lục Kiến Thành dùng lực hôn xuống.
Cách đó không xa, Chu Tiễn Nam vừa định đi tới sững người khi nhìn thấy một màn trước mắt này.
Hai tay anh đút trong túi quần, nhìn chằm chằm cảnh tượng thân mật trước mặt, đột nhiên quên mất mình nên phản ứng như thế nào.
Anh vẫn luôn xoắn xuýt không biết có nên đến đây tìm Nam Khuê hay không.
Cuối cùng, bước chân vẫn nghe theo con tim, anh ấy để người ta lái xe đi lòng vòng vài vòng, vẫn là không cầm lòng lại được mà vòng đến chỗ cô.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được lại có thể gặp được cảnh này.
Dưới màn đêm, cả hai đứng cùng một chỗ ôm nhau thật chặt, giống như một đôi trai gái yêu thương nhau thắm thiết.
Trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh.
Tình cảm của họ nồng nàn như vậy, nóng bỏng như vậy.
Thật ra nghĩ kỹ lại thì căn bản anh không có chút cơ hội nào.
Vốn dĩ anh ấy đã sớm nghĩ tới sẽ chôn dấu mối tình này sâu tận trong tim, không để bất cứ ai biết được, bởi vì anh biết hai người sẽ không có bất kỳ khả năng nào.
Nhưng mà những lời của chị đã cho anh sự cổ vũ và sức mạnh rất lớn.
Khi tới nơi này, thậm chí anh còn nghĩ bản thân có thể có cơ hội cùng Lục Kiến Thành cạnh tranh công bằng hay không?
Nhưng vào giây phút này, anh thấy mình thua rồi.
Không chiến mà bại.
Anh với Nam Khuê cuối cùng cũng chỉ có thể là bạn bè thôi!
Bỏ đi vậy, bạn bè thì bạn bè!
Ít nhất còn tốt hơn không thể gặp mặt, cắt đứt mọi liên lạc.
Như thế này anh cũng cảm thấy thoả mãn rồi.
Chu Tiễn Nam nở nụ cười cô độc, anh quay người đi, bóng người đó rất nhanh đã chìm vào trong màn đêm tối tăm, thậm chí không một ai biết được anh từng tới đây.
Lúc lên xe, anh ấy gọi điện cho Chu Cẩm: “Chị, hy vọng chị có thể giúp em giữ bí mật này.”
Chu Cẩm không hỏi nhiều, nếu em trai mình đã nói như vậy, có lẽ chuyến này không được thuận lợi, không được vui vẻ đây.
Cô ấy không cần hỏi nhiều, chỉ cần giúp anh vô điều kiện, xin tưởng anh là đủ rồi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Bởi vì chênh lệch múi giờ.
Khi Lục Kiến Thành đến nơi, chỗ Nam Khuê vẫn đang là ban đêm.
Thế nên anh không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn: [Khuê Khuê, anh tới nơi rồi, nhớ em.]
Trợ lý lập tức đưa anh tới bệnh viện, Phương Thanh Liên vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp người gắn các loại dây dợ, đứng từ xa nhìn giống như không có bất cứ sự sống nào.
“Lục tổng, đều chuẩn bị xong rồi, sau khi ngài thay đồ vô trùng là có thể vào trong.”
“Ừ.”
Sau khi trao đổi cùng bác sĩ xong, Lục Kiến Thành thay đồ rồi đi vào.
Trên giường bệnh, Phương Thanh Liên yên lặng hiếm có.
Cô ta nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, trên cổ tay được bao bởi băng vải dày, nhìn giống như một người thực vật vậy.
Lúc này, bác sĩ bước vào, kiên nhẫn hướng dẫn: “Lục tổng, anh có thể nói nhiều một chút, tốt nhất nên nói những gì có thể khơi dậy tinh thần và hy vọng của cô ấy, như vậy mới có cơ hội sống.”
“Được, tôi biết rồi.”
Lục Kiến Thành ngẩn ra ở đó liền mấy tiếng đồng hồ.
Anh gọi tên cô ta, để cô ta không ngủ nữa, để cô ta tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại.
Nhưng mà hiệu quả không quá rõ ràng.
Phương Thanh Liên vẫn luôn lẳng lặng nằm trên giường bệnh, không có chút phản ứng nào.
Lúc này, bác sĩ lại bước vào lần nữa: “Lục tổng, mạo muội hỏi một chút, anh và cô ấy có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Nhưng theo tôi biết, hình như cô Phương rất thích anh, vẫn luôn yêu anh, tôi kiến nghị anh có thể nói nhiều chuyện mà cô ấy thích nghe, ví dụ những lời như anh cũng thích cô ấy, anh yêu cô ấy, chỉ cần cô ấy nguyện ý tỉnh lại anh sẽ cưới cô làm vợ vậy.
Những lời này nhất định có thể kích thích ý chí khiến cô ấy tỉnh lại” Bác sĩ nói một hồi.
Nhưng mà Lục Kiến Thành nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp nhìn bác sĩ rồi từ chối.
“Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi, tôi rất yêu cô ấy, ngoại trừ cô ấy tôi không muốn cho bất kỳ người phụ nữ nào khác những lời hứa hẹn về hôn nhân.”
“Lục tổng, tôi nói đều là kế tạm thời, cũng không phải là thật, chỉ là vì muốn đánh thức cô Phương, anh cũng không cần xem là thật.” Bác sĩ giải thích.
“Dù cho là như vậy, tôi cũng không có cách nào nói những lời đó, Nam Khuê, đây là cô gái mà tôi yêu thương, tôi chỉ có thể cưới cô ấy làm vợ.”
Lục Kiến Thành vừa nói xong, đột nhiên máy móc trên giường phát ra những âm thanh kịch liệt.
Rất rõ ràng, cảm xúc của Phương Thanh Liên vừa bị kích động.
Bác sĩ phấn chấn tiến tới kiểm tra tình hình, đồng thời vui mừng nói: “Lục tổng, tiếp tục nói đi, theo tình hình tôi vừa kiểm tra, cô Phương chắc chắn sinh ra phản ứng với lời nào đó của anh, thế nên máy móc mới vang lên kịch liệt như vậy.”
“Là câu nào?” Lục Kiến Thành không hiểu.
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ, chính là những lời anh vừa nói anh đều nhắc lại lần nữa đi.”
“Được.”
“Nam Khuê, đây là cô gái mà tôi yêu thương, tôi chỉ có thể cưới cô ấy làm vợ.” Khi Lục Kiến Thành nói đến câu này, đột nhiên tiếng máy móc lại vang lên.
Bác sĩ lập tức phấn chấn chạy qua: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô Phương đối với câu này cũng chính là chuyện anh cưới người phụ nữ khác sinh ra phản ứng mạnh mẽ, cô ấy có ý thức rồi, cô ấy có thể nghe thấy những lời mà anh nói, Lục tổng, tiếp tục kích động cô ấy đi.”
“Mạnh mẽ kích động cô ấy đi.”
“Anh yêu Nam Khuê, tuy anh từng làm tổn thương cô ấy, nhưng quãng đời còn lại, anh muốn dùng cả đời để bù đắp cho cô ấy, Thanh Liên, bây giờ anh đối với em chỉ có sự áy náy, nhưng đối với Khuê Khuê mới là tình yêu thật sự, anh hy vọng em có thể hiểu, đừng cố chấp nữa, cũng đừng làm những chuyện tổn thương bản thân nữa.”
“Nam Khuê, cô ấy là tình cảm chân thành cả đời của anh, còn em, chỉ là vị khách lướt qua trong sinh mệnh của anh thôi, qua rồi thì cho qua đi, cứ quấn chặt lấy không buông cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Máy móc xung quanh Phương Thanh Liên bắt đầu reo lên không ngừng.
Đột nhiên, cô ta hét lớn lên một tiếng, cố gắng mở mắt ra: “Không, Kiến Thành, không được, đừng cưới cô ta.”