Quý Dạ Bạch lập tức cắt lời cô ấy: “Ai bảo tôi thích cô ấy?”
“Không phải sao?” Đông Họa có chút khó hiểu: “Vậy sao ngài quan tâm đến chuyện của Khuê Khuê vậy?”
Quý Dạ Bạch nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được một lý do rất sứt sẹo: “Bạn bè hỏi.
”
“Ồ.
”
“Cho nên cô có quen bạn trai của cô ấy không?”
Đông Họa lập tức lắc đầu: “Không quen, Khuê Khuê cũng chưa giới thiệu chính thức, nhưng có lần anh ấy đến bệnh viện tìm Khuê Khuê, tôi đã gặp qua một lần, nhìn rất đẹp trai, cũng rất khí chất, dáng người vô cùng đẹp, viện trưởng Quý, tôi cảm thấy người bạn kia của ngài không có cơ hội đâu.
”
Quý Dạ Bạch: “…”
Anh ấy chỉ hỏi cô ấy chút tình hình thôi mà, anh ấy có cần phân tích sao?
“Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài đi.
”
Mãi cho đến khi ra khỏi văn phòng Quý Dạ Bạch, Đông Họa vẫn cảm thấy khó hiểu.
Sao đột nhiên viện trưởng Quý lại tìm cô ấy để hỏi chuyện của Khuê Khuê?
Chuyện này quá kì lạ, Đông Họa suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Nam Khue.
Sau khi Nam Khuê nghe xong cũng kinh ngạc không khác cô ấy là bao: “Hỏi chuyện của mình? Còn hỏi về bạn trai mình?”
“Ừm, đúng.
” Đông Họa nghiêm túc gật đầu.
Liên hệ đến đủ những chuyện khó chịu lúc trước của hai người, Nam Khuê có chút khó hiểu.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy người tên Quý Dạ Bạch này rất kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nói rõ được.
Buổi tối khi tan làm, Nam Khuê chỉ muốn lập tức rời khỏi bệnh viện.
Lúc đi đến cửa chính, cuối cùng cô cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở phào xong, một giây sau có một chiếc xe dừng bên cạnh cô, gương mặt của Quý Dạ Bạch cũng dần lộ ra theo độ xuống của cánh cửa sổ: “Về nhà sao? Tôi đưa cô về.
”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của viện trưởng Quý.
” Nam Khuê từ chối không suy nghĩ.
Vì chỗ hai người đứng là đầu con đường nhỏ có rất nhiều xe nên phía sau nhanh chóng xuất hiện những tiếng bíp còi.
“Lên xe đi!” Quý Dạ Bạch kiên trì.
Tiếng còi xe sau lưng ngày càng nhiều.
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Nam Khuê không còn cách nào khác, chỉ có thể lên xe của Quý Dạ Bạch.
Quý Dạ Bạch ngồi ghế sau, Nam Khuê cũng ngồi ghế sau.
Kì lạ là, sau khi lên xe, Quý Dạ Bạch như ngủ thiếp đi, anh ấy vẫn luôn nhắm mắt lại, không nói một câu.
Xe đi được mười phút, Nam Khuê nhìn anh ấy một cái, rồi lại nhìn đèn nê ông lấp lánh ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Viện trưởng Quý, nếu như tôi có làm gì đắc tội với anh thì tôi rất chân thành xin lỗi anh, hi vọng anh tha thứ, nhưng tôi thật sự không có quyến rũ anh, tôi chỉ muốn làm thật tốt công việc của mình.
”
“Mẹ tôi cũng học y, trước kia bà ấy là một y tá, làm bác sĩ là ước mơ của tôi và bà ấy, tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi.
”
“Nếu như anh có thể tha thứ cho tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, cho tôi một môi trường làm việc thật tốt, còn nếu như anh thật sự không thể tha thứ vậy cũng không sao, tôi sẽ đến bệnh viện khác.
”
Nam Khuê nói một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ít nhất thì cũng không cần lo lắng đề phòng nữa.
Quý Dạ Bạch lại luôn dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh ấy chẳng nói lời nào, không nói “tha thứ”, cũng không nói “không tha thứ”.
Nhưng anh ấy càng như vậy thì trong lòng Nam Khuê càng lo lắng hơn.
Nếu như không phải vì không còn cách nào khác, cô thật sự không muốn rời khỏi bệnh viện này.
Thứ nhất là vì sư phụ và sư mẫu, hai người họ rất tốt với cô, rất có trách nhiệm với cô, tận tâm dạy dỗ cô, cô không thể có lỗi với tâm huyết và nỗ lực của họ được.
Thứ hai, như cô đã nói, vào bệnh viện này là mục tiêu và lí tưởng của cô và mẹ, cô hi vọng mình có thể hoàn thành giấc mơ của mẹ.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân vô cùng khác vô cùng quan trọng.
Vì bệnh viện này là nơi nổi tiếng nhất, có thực lực nhất, cũng là nơi giỏi nhất, một trong những bệnh viện đứng đầu thành phố, thậm chí là cả nước.
Nơi này có đoàn đội chuyên nghiệp, có tiếng nói nhất, cũng có những giáo sư lợi nhất, đây đều là những thứ mà cô hướng đến.
Xe tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng người trên xe từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Ngay lúc trong lòng Nam Khuê buồn bã suy nghĩ nên viết đơn từ chức thế nào thì đột nhiên người đàn ông trên xe mở mắt ra.
Một giây sau, giọng của anh ấy vang lên: “Sao cô biết tôi tìm cô để làm khó? Không thể vì muốn xin lỗi được sao?”
Đúng vậy, xin lỗi, không phải cô đã chân thành, tha thiết, thành khẩn xin lỗi và nhận lỗi với anh ấy rồi sao?
Nam Khuê ngẩn người, người này còn muốn cô xin lỗi như thế nào đây?
Quý Dạ Bạch nhìn vẻ mặt của cô, biết cô đã hiểu lầm thì thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ý của tôi là, tôi xin lỗi cô.
”
“Hả?”
“Xin… xin lỗi tôi?”
Lần này đổi thành Nam Khuê ngẩn người.
“Đúng vậy, Nam Khuê, tôi muốn trịnh trọng cô, cũng muốn nghiêm túc nói với cô một câu xin lỗi.
Thật xin lỗi, là tôi nông cạn, tự cho bản thân là đúng mà hiểu lầm cô.
”
Nam Khuê hoàn toàn kinh ngạc, dường như lúc này cô đã quên phải phản ứng lại như thế nào.
Quá bất ngờ rồi.
Cô đúng là bị sủng ái mà lo sợ.
Xin lỗi cô?
Vậy mà viện trưởng Quý lại nói xin lỗi với cô?
Không phải là cô đang nằm mơ đấy chứ?
“Viện trưởng Quý, anh… anh nói thật sao? Anh xin lỗi tôi?”
Quý Dạ Bạch nhìn cô, lần nữa nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, hiện tại tôi không giống lúc trước, nếu như cô có thời gian thì có thể nghe tôi giải thích không?”
Nam Khuê chưa trả lời, Quý Dạ Bạch đã bắt đầu nói: “Lúc trước tôi không có ấn tượng tốt với cô, năm lần bảy lượt gây chuyện với cô, thậm chí còn ép buộc cô, châm chọc cô, cũng là vì muốn để cô lộ nguyên hình.
”
“Nguyên hình cái gì cơ?”
Nam Khuê kinh sợ, cô cũng đâu có phải yêu quái, sao lại muốn cô hiện nguyên hình chứ?
“Vì tôi đã từng tiếp xúc, cũng đã từng quên rất rất nhiều người vì thân phận, địa vị của tôi mà muốn quyến rũ tôi, muốn trèo lên tôi để leo lên cao hơn.
” Quý Dạ Bạch cười khổ, tiếp tục: “Nói khó nghe một chút thì là sử dụng đủ loại cách để câu dẫn tôi.
”
“Tôi đã gặp quá nhiều những người phụ nữ như vậy, vậy nên bây giờ tôi thấy phụ nữ tiếp cận mình đều sẽ không kiềm chế được mà nghĩ như vậy, nên tôi mới nghĩ cô cũng là người như vậy.
”
“Cũng vì vậy nên tôi mới nói chút lời quá đáng với cô, thậm chí còn làm những chuyện không phải, thật xin lỗi cô.
”
Nam Khuê thật sự không nghĩ anh ấy sẽ xin lỗi mình.
Mặc dù cô vẫn còn chút bận lòng về những chuyện đã từng xảy ra, nhưng nghe anh ấy nói như vậy cô cũng có thể hiểu được, cũng không còn trách anh ấy như trước.
“Đó là nguyên nhân thứ nhất, nhưng đó không phải nguyên nhân quan trọng nhất.
” Đột nhiên Quý Dạ Bạch lại nói.
Nam Khuê sững sờ hỏi: “Vậy nguyên nhân quan trọng nhất là gì?”
Quý Dạ Bạch không nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước.
Một lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Quan trọng nhất là, có lẽ do cô rất giống một người?”
Giống một người?
Nghe đến đây, phản ứng đầu tiên của Nam Khuê chính là nghĩ đến thân thế của mình.
Có phải bề ngoài của cô rất giống cha không?
Hơn nữa đúng lúc anh ấy quen cha cô?
Cho nên cô vô cùng kích động, kích thích nắm lấy ống tay áo Quý Dạ Bạch: “Giống ai?”