Bị bệnh?
Là do đêm qua dầm mưa cả đêm sao?
“Xin lỗi, tôi còn có việc của mình, hơn nữa tôi và anh ấy đã chia tay rồi.” Nam Khuê hít sâu một hơi, nhẫn tâm nói.
“Nhưng mà, tổng giám đốc Lục bây giờ sốt rất cao, cả người sốt đến mơ hồ, anh ấy không chịu đến bệnh viện, cứ gọi tên cô suốt.”
“Anh ấy là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Hơn nữa các cậu nhiều người như vậy, tôi không tin các cậu không có cách đưa một người bệnh đến bệnh viện.”
“Khuê Khuê …” Đúng lúc này, tiếng gọi trầm thấp của Lục Kiến Thành từ trong điện thoại truyền đến: “Khuê Khuê, anh thật sự không cố ý.”
Nam Khuê không dám nghe nữa, cô lập tức cúp điện thoại.
Sau khi tắm rửa xong, Nam Khuê liền đến bệnh viện để làm việc.
Cả ngày cô đều rất bận, đến thời gian uống ngụm nước hay đi vệ sinh cũng không có, ngay cả cơm trưa cô cũng chỉ ăn một thanh lương khô để không bị đau dạ dày.
Cô cũng muốn làm mình bận rộn, một khi dừng lại, cô sẽ lại suy nghĩ về chuyện mấy ngày nay.
Nghĩ đến anh, nghĩ đến Phương Thanh Liên.
Chỉ cần cô nghĩ đến, trái tim cô lại không thể bình tĩnh được.
Có lúc, không thể không nói, bận rộn cũng là một điều tốt.
Chỉ cần bận rộn thì sẽ quên hết tất cả.
Cô không dám lấy điện thoại di động ra, cũng không dám đi thám thính bất kì tin tức gì liên quan đến cô.
Mãi đến khi tan tầm, cô mới mở điện thoại ra, vừa mở ra đã bị dọa sợ.
Bên trong là hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Lâm Tiêu, có đến mấy chục cuộc, gần như nửa tiếng sẽ gọi một cuộc.
Thay quần áo xong, cô vừa mới mở cửa ra ngoài đã thấy Lâm Tiêu đứng đó.
Khi Lâm Tiêu nhìn thấy cô, cậu ta lập tức thở hổn hển chạy đến như nhìn thấy cứu tinh: “Cô Nam Khuê, cuối cùng cũng thấy cô rồi, tổng giám đốc Lục thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, anh ấy vẫn luôn ở nhà, kiên quyết không chịu đến bệnh viện.”
Không thể không nói, nghe được những lời này, Nam Khuê vẫn là mềm lòng.
Nhưng cô vẫn rất cứng miệng: “Bị bệnh thì đến bệnh viện, tôi cũng không phải bác sĩ tư nhân của anh ấy, tìm tôi cũng vô dụng thôi.”
“Cô Nam Khuê, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đến quấy rầy cô.
Hôm nay chúng tôi đã thử rất nhiều cách, ngay cả cách cô nói là cưỡng ép tổng giám đốc Lục đến bệnh viện cũng thử qua rồi, nhưng mà…”
Lâm Tiêu đau khổ nói: “Mấy tên vệ sĩ kia bị tổng giám đốc Lục đánh đến mặt mũi bầm dập sau đó ném ra ngoài.”
“Không phải anh ấy bị bệnh sao? Xem ra vẫn còn rất khỏe.”
“Cô cũng biết rõ tổng giám đốc Lục rồi đấy, dù là bị bệnh thì người bình thường cũng không phải đối thủ của anh ấy.
Hơn nữa những người đó nào dám động thủ với anh ấy?”
“Hiện tại tổng giám đốc Lục đã tự nhốt mình trong phòng, cả ngày nay anh ấy còn không uống một ngụm nước nào, bên trong cũng không có động tĩnh gì, tôi thực sự rất lo lắng.”
Lâm Tiêu cố gắng kể lại, muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu.
Nam Khuê cắn môi, trái tim cô đau nhói.
Trong lòng cô đấu tranh kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua nỗi lo lắng cho anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi chỉ đến đó một lần.
Nếu anh ấy vẫn không chịu đến bệnh viện thì tôi cũng hết cách.”
Lâm Tiêu lập tức vui mừng: “Cảm ơn cô Nam Khuê, chỉ cần cô đồng ý đến đó, tổng giám đốc Lục nhất định sẽ đến bệnh viện.”
Nam Khuê vừa đến thì thấy cửa phòng ngủ đã bị khóa chặt.
Cô đưa tay ra và gõ cửa.
Cô còn chưa kịp nói gì thì bên trong, Lục Kiến Thành đã tức giận hét lên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng quấy rầy đến tôi.”
Nam Khuê lại gõ cửa.
“Cút đi!” Cơn tức giận càng thêm mãnh liệt.
Cô mím môi, bất lực nhìn Lâm Tiêu: “Cậu xem, thật ra tôi đến cũng vô dụng, trong lòng anh ấy, tôi căn bản không quan trọng đến vậy.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Khả năng là mấy người tìm nhầm người rồi, người anh ấy muốn gặp không phải tôi, mà là…”
Nam Khuê còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên, cánh cửa được mở ra.
Ngay sau đó, cô bị một lực mạnh kéo vào phòng.
“Bịch” một tiếng, cánh cửa lại bị đóng mạnh lại.
Bên trong rất tối, ngay cả đèn cũng không bật, Nam Khuê lập tức hoảng sợ.
Cô vừa định mở miệng thì cơ thể cường tráng mạnh mẽ của Lục Kiến Thành đã áp lên, trực tiếp đè cô lên cửa.
Trong bóng tối, anh cười cười, thanh âm gợi cảm tràn qua khóe miệng: “Khuê Khuê, anh biết là em sẽ đến mà, anh biết em vẫn còn đau lòng cho anh mà.”
Vừa dứt lời, cánh tay anh đã giống như thép, ôm chặt eo cô, cả người anh đè nặng lên người cô.
“Lục Kiến Thành, anh đừng chơi trò lưu manh, buông tôi ra.” Nam Khuê kêu lên.
Nhưng mà người đang đè lấy cô không phản ứng chút nào, cử động cũng không cử động.
“Lục Kiến Thành, anh đừng giả vờ không nghe thấy, anh sắp đè chết tôi rồi, mau đứng dậy đi.”
Nhưng mà người đang đè lấy cô vẫn không có động tĩnh hay phản ứng gì.
Sau đó Nam Khuê mới nhận ra có gì đó không ổn, cô vươn tay chọc mạnh: “Lục Kiến Thành…”
“Này, Lục Kiến Thành, anh lên tiếng đi.”
“Tỉnh lại đi!”
Lần này, Nam Khuê thực sự có chút sợ hãi.
Khi đưa tay ra chạm vào, cô mới nhận ra cơ thể anh nóng khủng khiếp, toàn thân nóng như lửa đốt, đầu còn nóng hơn không dám chạm vào.
Nam Khuê lập tức di chuyển, sau đó bật đèn và dìu anh đến ghế sô pha.
Đồng thời kêu Lâm Tiêu lái xe.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ vừa kiểm tra xong đã kê thuốc và truyền nước ngay.
Bác sĩ nói bệnh rất nghiêm trọng, nói đã sốt suốt nguyên một ngày một đêm, cả người còn không ăn gì, nước cũng không uống, vừa kiệt sức vừa mất nước.
Một ngày một đêm?
Nam Khuê nghĩ một hồi, nghĩa là anh đã bị sốt cao từ đêm qua.
“Phổi đã bị lây rồi, may mắn là giờ đã đưa đến rồi, nếu đến chậm chút nữa là phải vào phòng ICU ngay, mấy ngày này người nhà cố gắng chăm sóc anh ấy.”
“Vâng, bác sĩ, tôi hiểu rồi.”
Sau khi đưa bác sĩ đi, Nam Khuê đứng đợi ở bên cạnh.
Trên giường, Lục Kiến Thành đang nằm truyền nước, vì bị bệnh nên anh trông vô cùng yếu ớt, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.
Môi anh rất mỏng và đường viền môi rất đẹp.
Đặc biệt là cặp lông mày đen rậm và hàng mi dài, thật sự rất đẹp.
Thậm chí, có lúc Nam Khuê còn nghĩ khả năng là cô vì nhan sắc này của anh mà nảy lòng tham.
Nếu không vì nhan sắc của anh, cô có lẽ sẽ không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, cũng sẽ không dây dưa với anh cả chục năm nay!
Nói không chừng, có lẽ họ cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi!
Nhưng nếu cô chỉ vì nhan sắc mà nảy lòng tham thì xung quanh cô cũng có nhiều người đẹp trai như vậy, sao cô lại không thích những người khác chứ.
Thậm chí, đôi khi cô còn mong mình có thể ngu ngốc một chút, có thể đứng núi này trông núi nọ, có phải như vậy sẽ không đau khổ như bây giờ.
Nói đến cùng thì cô và anh vẫn là có duyên không phận!
Ở bên cạnh anh hai tiếng, đến lúc bệnh tình của Lục Kiến Thành ổn định hơn, sốt cũng hạ đi rồi.
Nam Khuê mới đứng dậy nhìn về phía Lâm Tiêu: “Cậu chăm sóc anh ấy cho tốt, tôi đi trước đây.”
“Cô Nam Khuê…” Lâm Tiêu mở miệng muốn giữ cô lại, nhưng cậu ấy phát hiện mình không nói được lời nào.
Lúc này, cậu ấy chỉ mong tổng giám đốc Lục mau tỉnh lại.
Cũng không biết là lời cầu nguyện của cậu ấy có hiệu nghiệm hay lời nói của cô Nam Khuê đã kích thích anh.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành mở mắt ra, anh vươn tay nắm lấy tay Nam Khuê.