“Không cần.” Nam Khuê từ chối.
“Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì chân của Phương Thanh Liên vừa mới phẫu thuật xong, anh nên đi chăm sóc cô ta thì hơn.”
Nói rồi Nam Khuê nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Về phần đáp án, một chút cô cũng không muốn nghe.
Nếu anh đã đỡ rồi thì hai người cũng nên vạch rõ giới hạn.
Bận rộn liên tục hai ngày, hôm nay đi làm cũng tạm xem là bình thường, cuối cùng Nam Khuê cũng có thời gian đến nhà ăn ăn trưa.
Đông Họa đau lòng nhìn cô: “Khuê Khuê, hai ngày nay có phải cậu có chuyện gì không, mình thấy cậu gầy đi rồi.”
“Có chút việc mà thôi, nhưng cũng đã qua rồi.”
Nam Khuê vừa dứt lời, đột nhiên Đông Họa nhìn phía sau lưng cô chỉ chỉ: “Khuê Khuê, hình như là tìm cậu.
Nam Khuê vừa quay đầu đã thấy Lâm Tiêu.
Cậu ấy đặt một hộp giữ nhiệt lên bàn trước mặt Nam Khuê: “Tổng giám đốc Lục nói mấy hôm nay cô gầy đi nhiều, đây đều là đồ cô thích ăn, ngài ấy nói cô ăn nhiều một chút.”
Sau đó cậu ấy lại lấy ra hai ly trà sữa, đặt một ly xuống trước mặt Nam Khuê: “Tổng giám đốc Lục nói cô thích uống vị này nên đặc biệt nói tôi đi mua.”
Ly còn lại Lâm Tiêu để xuống trước mặt Đông Họa: “Cô Đông, ly này mua cho cô, tổng giám đốc Lục nói sau này có thời gian sẽ mời cô ăn cơm, mong cô ở bệnh viện quan tâm giúp đỡ cô Nam.”
“Chuyện này, Khuê Khuê…” Đông Họa nhìn Nam Khuê.
Cô không lên tiếng thì cô ấy không có dám uống đâu!
“Cảm ơn anh ấy nhưng tôi không cần.”
Nam Khuê ăn xong nắm tay Đông Họa rời đi.
Lâm Tiêu thở dài, haiz, lần này thì khó rồi, cô Nam Khuê có vẻ rất kiên định, lần này tổng giám đốc Lục đúng là gieo gió gặt bão.
Trên đường đi, Đông Họa kéo tay Nam Khuê: “Cãi nhau với bạn trai sao?”
Nam Khuê lắc đầu: “Không có cãi nhau.”
“Nhưng…” Cô hạ mắt, thản nhiên nói: “Chúng mình chia tay rồi.”
“Hả?” Đông Họa sợ đến ngây người, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy hợp lí.
Khó trách mấy hôm nay cảm xúc của Nam Khuê không tốt chút nào, dù có chuyện gì cô cũng tranh để làm.
Hóa ra là thất tình.
“Có cần mình đi uống rượu hoặc hát hò với cậu lúc tan làm không, lúc nào mình cũng đi được.” Đông Họa nghĩa khí nói.
“Cảm ơn cậu Họa Họa, mấy hôm nay mình hơi mệt, mình ngủ một giấc là được rồi.”
“Ừm, vậy có chuyện gì cậu nhớ gọi cho mình.”
“Được.”
Tan làm, Nam Khuê vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy Lục Kiến Thành đứng đối diện.
Anh đi đến tự nhiên nắm lấy tay cô, khóe miệng còn mang ý cười bình tĩnh.
Giống như tất cả mọi việc chưa từng xảy ra.
Giống như tất cả đều là do cô cố tình gây sự.
“Buông tôi ra.” Nam Khuê nhìn anh, giọng nói lạnh như băng.
Lục Kiến Thành không nói chuyện, tay nắm tay cô càng chặt hơn, sau đó đi về phía trước.
Trong bệnh viện có rất nhiều đồng nghiệp, hơn nữa người đến người đi cũng có nhiều, Nam Khuê nhẫn nhịn không nổi giận.
Lúc vào thang máy chỉ có hai người, Nam Khuê không nhịn được nữa: “Lục Kiến Thành, xem như tôi xin anh, anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn yêu, tôi cũng yêu không nổi.”
“Anh buông tha cho tôi đi có được không? Tôi nhận thua, tôi cũng biết mình sai rồi, từ lúc bắt đầu tôi không nên thích anh, cũng không nên gả cho anh.”
“Anh muốn thế nào với Phương Thanh Liên thì thế ấy đi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.”
Lục Kiến Thành nắm chặt hai bả vai cô, đôi mắt đầy tơ máu: “Khuê Khuê, anh đã nói rồi, anh sẽ không buông tay em, không bao giờ.”
“Lục Kiến Thành, anh điên rồi, anh là đồ khốn kiếp, anh thả em ra.”
Nam Khuê mạnh mẽ chống trả nhưng không thể thoát ra được.
Một giây sau, cô bị Lục Kiến Thành bế lên, sau đó nhét lên xe.
Cửa xe bị khóa, dù Nam Khuê có dùng sức đến mức nào cũng không mở được.
Ồn ào đến mệt mỏi, cũng la hét mệt rồi nên Nam Khuê chỉ có thể chấp nhận ngồi bên trong.
Có thể do quá mệt mỏi nên cô dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã ở trong nhà Lục Kiến Thành.
Nói chính xác hơn thì ở trong căn phòng từng là phòng cưới của hai người.
Ở nơi quen thuộc như thế này, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô bị anh ép quay về nơi này.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trong phòng chỉ lờ mờ tối, bên giường có một chiếc đèn ngủ ánh sáng dịu nhẹ.
Nam Khuê mở cửa, cô muốn ra ngoài, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mới đi đến phòng khách đã bị mấy người ngăn lại: “Xin lỗi cô Nam Khuê, không có lệnh của tổng giám đốc Lục, cô không thể đi khỏi đây.”
Nam Khuê vô cùng tức giận: “Anh ấy đâu?”
“Tổng giám đốc Lục ở vườn hoa phía sau.”
Nam Khuê xoay người đi về phía đó.
Lúc thấy hai người trước mặt, trái tim cô cứng lại.
Phương Thanh Liên đến.
Cô ta vẫn ngồi trên xe lăn như cũ.
Ánh đèn trong vườn hoa nhẹ nhàng chiếu lên gò má của cô ta, nếu bỏ qua sự chán ghét mà nói, Nam Khuê thừa nhận, người phụ nữ này rất đẹp.
Nếu không cô ta cũng sẽ không thành công khoe tài giữa bao nhiêu người khác để thành bạn gái Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, sức khỏe anh thế nào? Lâm Tiêu nói anh bị thương, em không yên tâm nên mới đến đây xem.”
Lục Kiến Thành xoay người nhìn Phương Thanh Liên, ánh mắt đột nhiên trỏ nên vô cùng bình tĩnh.
Lời anh nói ra cũng vô cùng bình tĩnh: “Thanh Liên, thật ra lần này tôi nên cảm ơn cô mới phải.”
“Cảm ơn?” Phương Thanh Liên ngẩn người, cô ta hơi hé miệng, không cắc chắn hỏi: “Cảm ơn vì chuyện gì?”
“Cảm ơn vì cô đã để tôi biết rõ tình cảm của mình với Nam Khuê.
Trước kia tôi luôn nhớ đến tình cảm ngày xưa giữa tôi và cô, sau này tôi lại chịu ơn cứu mạng của cô nên tôi mới luôn chọn cô mà bỏ rơi cô ấy.”
“Tôi cũng vẫn tự cho những gì mình làm là đúng, vì tôi có thời gian cả đời để bù đắp yêu thương cô ấy.”
“Nhưng ngày mưa hôm đó, cô ấy miễn cưỡng cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói bình thản gần như không có chút tình cảm nói muốn chia tay với tôi, lúc đó tôi cảm thấy như trái tim tôi đã chết vậy, đau đến mức không thể thở được.”
“Tôi cảm thấy như bản thân đang ở địa ngục, trái tim như bị xé ra làm đôi.
Hai hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ tình cảm lúc đầu của tôi đối với cô là gì, vì sao lúc cô rời đi, lúc cô nói chia tay với tôi để ra nước ngoài tôi lại có thể bình tĩnh chấp nhận, thậm chí còn không níu kéo.
Nhưng khi người đó là Khuê Khuê thì mọi chuyện đều thay đổi.”
“Cuối cùng bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, từ lúc bắt đầu tình cảm của chúng ta đã không phải là yêu, lúc đồng ý với cô, tôi đã nói chúng ta thử một chút.
Thanh Liên, là sự xuất hiện của Nam Khuê khiến tôi hiểu rằng tình cảm của tôi đối với cô không phải là yêu, đó là trách nhiệm, là gánh nặng, cũng là sự mơ màng của tuổi trẻ.”
“Nhưng đối với Nam Khuê, cô ấy là tình yêu khắc cốt ghi tâm của tôi, là tình cảm mà tôi không thể kiềm chế được.
Bác sĩ đã nói cho tôi biết ca phẫu thuật của cô rất thành công, cô sẽ sớm có thể đi lại được, cô còn có thể nhảy múa, có thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp mà cô thích.”
“Đối với cô, tôi đã không còn cảm thấy áy náy, cũng không thấy mình phải chịu trách nhiệm nữa.”
Gương mặt Phương Thanh Liên đã sớm đầy nước mắt, cô ta không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim như bị dao cắt.
Anh nói với cô ta rất nhiều lời độc ác, nhưng chưa lần nào cô ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được như thế này.
“Lục Kiến Thành, giết người cũng cần đầu chạm đất, anh biết không? Còn anh đang tự tay bóp nát trái tim em.”
Lục Kiến Thành vẫn bình tĩnh như cũ, nói với cô ta: “Nếu như có thể, tôi tình nguyện chết vào tối hôm đó cũng không cần cô cứu, vì như vậy sẽ dừng lại ở ngày đẹp nhất của tôi và cô ấy.”